Chương 20: Đốt, đốt cháy hết!
Edit + Beta: April
Tạ Nguyên Gia học cưỡi ngựa xong về đến Cảnh Doanh Cung chưa được bao lâu, đang nói chuyện uống trà ăn điểm tâm cùng Phó Cảnh Hồng, liền thấy Lam Khấu tiến vào thông báo, nói là có Hoàng Hậu nương nương đến thỉnh an. Tạ Nguyên Gia thiếu chút nữa phun ra điểm tâm trong miệng, may mắn thay y còn nhớ rõ có một đại ma đầu đang ngồi đối diện mình, kịp thời ngăn lại động tác, lại không cẩn thận bị sặc đến nước mắt đều ứa ra.
"Hoàng Thượng cẩn thận một chút." Phó Cảnh Hồng đưa trà cho Tạ Nguyên Gia, quay đầu lại nói với Lam Khấu: "Mời Hoàng Hậu vào đi."
Lam Khấu thận trọng cúi đầu, chỉ chốc lát sau liền dẫn theo Hoàng Hậu vào.
Hôm nay Hoàng Hậu mặc một thân áo gấm màu hồng cánh sen thêu hoa văn sóng nước ánh kim, trên đầu châu ngọc vờn quanh, tô điểm cả người càng thêm tinh xảo mỹ lệ. Nàng đối với Tạ Nguyên Gia doanh doanh [1] nhất bái, giọng nũng nịu nói: "Thần thiếp thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn phúc."
[1] – Doanh doanh: Dáng vẻ yêu kiều, thướt tha.
"Hoàng Hậu miễn lễ." Tạ Nguyên Gia nuốt xuống miếng bánh, không dám bắt Hàn Dao hành đại lễ ở trước mặt Phó Cảnh Hồng, vội vàng bảo nàng ngồi xuống, kêu Thiến Bích lại lần nữa pha cho nàng một ấm trà.
Hàn Dao cầm chén trà mỉm cười ngượng ngùng, phảng phất như lúc này mới thấy Phó Cảnh Hồng, lại nhẹ giọng nói: "Vương gia vạn an."
"Ừ." Phó Cảnh Hồng lạnh nhạt lên tiếng, tiếp tục cúi đầu uống trà, không hề phản ứng trước động tĩnh của nàng.
Trong lòng Tạ Nguyên Gia có chút dao động, một hồi nhìn Hoàng Hậu cầm chén trà, một hồi lại nhìn sang Phó Cảnh Hồng đang bất động thanh sắc, bất luận y có nhìn như thế nào, vẫn không thấy được bộ dạng liếc mắt đưa tình như trong sách miêu tả giữa hai người này, chẳng lẽ bọn họ che giấu kỹ quá, nên y nhìn không ra?
"Hoàng Thượng, đã nhiều ngày qua thần thiếp vẫn luôn chờ đợi trong cung của mình, nhàn rỗi không có việc gì làm liền tiện tay thêu một cái khăn tay." Hàn Dao buông cái chén xuống, từ trong tay Nhữ Tân phía sau nhận lấy một hộp ngọc đựng khăn tay trắng, đôi tay cầm hộp đưa đến trước mặt Tạ Nguyên Gia, thiếu nữ dáng vẻ yêu kiều không hề kiêng dè mà nhìn thẳng: "Nữ công của thần thiếp không được tốt, trúc trắc lắm mới thêu được một cái, mong Hoàng Thượng không ghét bỏ."
Vẻ mặt Tạ Nguyên Gia bỡ ngỡ, lớn như vậy rồi nhưng đây lại là lần đầu tiên có em gái nhỏ tặng khăn tay cho y. Y dù có vô tri đến đâu cũng hiểu được ở thời cổ đại, phụ nữ không được phép tùy tiện tặng khăn tay của mình thêu cho người khác, vì bên trong còn có ẩn ý rất ái muội. Hàn Dao ở trong sách quả thực có tặng khăn tay, nhưng không phải tặng cho pháo hôi Tạ Nguyên Gia, mà là cho vai chính Phó Cảnh Hồng.
Thế nhưng, tình huống bây giờ là sao?
"Hoàng Thượng không thích ư?" Hàn Dao lã chã chực khóc, tay cầm khăn hơi hơi lay chuyển, "Vậy, vậy để thần thiếp đem về."
Tạ Nguyên Gia nào dám làm nàng khóc, vội vàng nhận lấy cái khăn kia an ủi nói: "Trẫm không có ghét nó, chỉ là có chút kinh ngạc thôi, Hoàng Hậu thật là......" Y cúi đầu nhìn hoa văn thêu trên khăn, vốn định mở miệng khen hai câu lập tức liền bị nghẹn.
Hàn Dao...... Thật sự không phải cái gì cũng thông tuệ.
Trong sách nói Hàn Dao từ nhỏ đã được phụ huynh bảo bọc, chưa từng học qua nữ công thêu thùa, có thể chịu đựng đau đớn thêu ra cái khăn này, đã là sự cố gắng lớn nhất của nàng, có thể thấy được nàng tình thâm với Phó Cảnh Hồng đến cực điểm, lúc ấy y còn rất hâm mộ cái thể loại tình yêu thần tiên [2] này.
[2] - Thần tiên: ở đây chỉ sự tuyệt đẹp, sung sướng không gì sánh nổi.
Hiện giờ đổi lại là mình, khi tình yêu thần tiên đến chỉ muốn co giò bỏ chạy, trình độ thêu tay này quả thật nhức mắt quá, có thể nói không phân cao thấp với tranh vẽ của Thuần Vu Nhã, hai người nếu hợp tác có thể mở triển lãm nghệ thuật vẽ bùa đuổi quỷ được rồi đó.
"Hoàng Hậu ừm...... Thật là...... Lan tâm huệ chất. [3]" Tạ Nguyên Gia không đành lòng nhìn nàng khổ sở, chọn một câu được nhất để khen.
[3] – Lan tâm huệ chất: Người đàn bà xinh đẹp, đoan trang, quý phái, ví như hoa lan, hoa huệ.
Hàn Dao trong lòng vui mừng, đôi tay ôm lấy khuôn mặt của mình: "Hoàng Thượng nếu đã thích như vậy! Thần thiếp sẽ thêu thêm một cái túi thơm để tặng Hoàng Thượng!"
Tạ Nguyên Gia vốn muốn cự tuyệt, vừa nhấc mắt liền thấy băng gạc trắng quấn trên ngón tay của Hoàng Hậu, không ngậm miệng nữa mà hỏi: "Tay Hoàng Hậu bị sao vậy?"
"Ai nha, cái này không có gì đâu." Hàn Dao không muốn nhắc tới liền bỏ qua vấn đề này, nhưng Nhữ Tân phía sau lại nhếch môi cười, "Hồi bẩm Hoàng Thượng, Nương nương vì muốn thêu cái khăn này cho người quả thật đã ăn rất nhiều khổ! Theo ma ma học thêu, lại nhiều lần không cẩn thận đâm vào đầu ngón tay."
"Ai cho ngươi lắm miệng!" Hàn Dao nửa thật nửa giả quát lớn Nhữ Tân, ngượng ngùng giấu đôi tay của mình ra sau lưng.
Tạ Nguyên Gia lập tức nói: "Hoàng Hậu đã vất vả, về sau không cần phải thêu cho trẫm mấy thứ này nữa, địa vị của nàng giờ đây đã là nhất quốc chi mẫu, phải biết bảo trọng thân thể của mình, vạn lần không thể để mình bị thương."
"Tạ Hoàng Thượng quan tâm." Hàn Dao cười đáp, "Thần thiếp không cảm thấy khổ, vì Hoàng Thượng, mọi thứ đều đáng giá."
Vẫn cảm thấy nữ chính hình như có gì đó sai sai.
Trong lòng Tạ Nguyên Gia cứ cảm thấy có gì đó không đúng, nữ chính biểu hiện như vậy là có ý gì? Làm trò trước mặt nam chính, đối với mình thì xum xoe, chẳng lẽ không sợ hắn hiểu lầm sao? Hay là nói, nàng đang có ý gì khác?
"Thân là Hoàng Hậu, đương nhiên phải làm tấm gương tốt cho nữ tử trong thiên hạ, suốt ngày vây quanh nữ công thì còn ra thể thống gì." Phó Cảnh Hồng ở bên cạnh vốn dĩ vẫn luôn im lặng, hắn lẳng lặng nhìn dáng vẻ kệch cỡm mà Hàn Dao đang thể hiện, rốt cuộc nhịn không được nữa mở miệng châm chọc hai câu.
Hàn Dao đương nhiên đã nghe qua uy danh của Phó Cảnh Hồng, nhưng nàng cũng không để người này vào trong mắt, mánh khoé thông thiên của Phó Cảnh Hồng ra sao, cũng không thể so được với địa vị Hoàng Hậu của nàng, "Vương gia đang cô đơn vì không có người tặng khăn ư, chẳng lẽ không có nên cũng cấm luôn Hoàng Thượng không cho nhận? Thần thiếp dâng tâm ý của mình cho Hoàng Thượng, ai mượn Vương gia nhúng tay quản giáo?"
Ta nói what the hell!
Nếu không phải y nghe lầm, nữ chính đây là đang khiêu khích nam chính?
Sắc mặt Phó Cảnh Hồng xanh mét, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hàn Dao, âm trầm nói: "Đây là lời mà một người có thân phận Hoàng Hậu nên nói đó sao? Thật không biết xấu hổ!"
"Thần thiếp sao lại không biết xấu hổ? Hoàng Thượng và thần thiếp là phu thê, thần thiếp lại còn là Hoàng Hậu danh chính ngôn thuận, Vương gia sao cứ thích dùng lập trường của mình để can thiệp thế?" Hàn Dao quả thực cái gì cũng dám nói, e rằng nàng chính là người duy nhất trong vương cung dám đối nghịch với Phó Cảnh Hồng.
Phó Cảnh Hồng híp mắt nhìn tiểu nha đầu không biết trời cao đất dày này, chỉ cảm thấy gương mặt như hoa như ngọc kia của nàng thật là chướng mắt, nhưng hắn quả thực không thể so đo với một tiểu cô nương, như vậy thật không khí độ [4].
[4] – Khí độ: Chỉ lòng dạ rộng hẹp của một người.
Tạ Nguyên Gia sợ hai người họ nhào vào đánh nhau, vội vàng hoà giải: "Hoàng thúc không có ý đó, người cũng chỉ lo lắng cho nàng, trẫm nghe nói thường xuyên làm nữ công, sẽ không tốt cho mắt."
"Thần thiếp về sau sẽ chú ý nhiều hơn." Hàn Dao đem lực chú ý trên người Phó Cảnh Hồng dời đi, một lần nữa lại ngọt ngào nói chuyện cùng Tạ Nguyên Gia, trong mắt chan chứa niềm vui không dễ tan biến.
Tạ Nguyên Gia bi thương không dám nhìn, y nhìn Phó Cảnh Hồng đang bơ Hàn Dao, lại nhìn sang Hàn Dao với thái độ thờ ơ không để tâm đến phản ứng của Phó Cảnh Hồng, trong lòng càng thêm khổ.
Làm sao bây giờ, cốt truyện hình như không đúng rồi, nam nữ chính nhìn thế nào cũng thấy giống kẻ thù không đội trời chung, vậy tiếp theo chắc phải có chất xúc tác thần kỳ nào đó tác động, mới có thể khiến hai người bọn họ đến được với nhau? Dù gì tác giả cũng là mẹ đẻ, nhấc bút viết vài câu chắc là ổn.
Sầu quá đi.
Hôm nay Hàn Dao tới đây là để xoát cảm giác tồn tại trước mặt Tạ Nguyên Gia, cho y thấy mình vì y thêu khăn mà làm cho bàn tay đầy thương tích, nhắc nhở cho y nhớ rằng trong cung còn có một Hoàng Hậu đang tồn tại, mục đích đã đạt được cũng không lưu lại lâu, hoàn mỹ vui vẻ uống xong trà rồi mang theo cung nhân của mình rời đi.
Đám người đó đi rồi, Tạ Nguyên Gia đang muốn gọi Thiến Bích đem cái khăn tay kia cất đi, nhưng Phó Cảnh Hồng bên cạnh liền lên tiếng: "Thần cũng muốn chiêm ngưỡng một chút kỹ thuật thêu tay của Hoàng Hậu, không biết Hoàng Thượng có cho phép không?"
"Được chứ được chứ." Tạ Nguyên Gia lập tức sai Thiến Bích đem tới, tận tay đưa cho Phó Cảnh Hồng.
Phó Cảnh Hồng nhận lấy cái khăn trong tay y chỉ đưa mắt nhìn một giây, liền ghét bỏ ném sang một bên: "Loại đồ vật này, nàng cũng không biết xấu hổ mà đưa đến trước mặt Hoàng Thượng!"
Trong nguyên tác ngươi có nói thế đâu.
Tạ Nguyên Gia cảm thấy rối rắm, Phó Cảnh Hồng trong sách rõ ràng là dối lòng nhận lấy, còn dùng một đống lời hoa mỹ giả tạo để khen Hàn Dao, đây chính là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi. Y có ý đồ muốn vớt vát lại một chút cảm tình giữa nam nữ chính, khô khan nói: "Hoàng thúc, kỳ thật nữ tử như Hoàng Hậu cũng đâu có tệ."
"Sao cơ?" Đôi mắt Phó Cảnh Hồng nheo lại, "Hoàng Thượng sao biết được?"
Tạ Nguyên Gia ngẫm nghĩ rồi nói: "Trẫm nhìn ra được, Hoàng Hậu là người hồn nhiên đáng yêu, là nữ tử tốt khó cầu, toàn bộ hoàng cung sợ rằng chỉ có nàng đãi nhân chân thành."
Phó Cảnh Hồng lắc đầu, "Tuổi Hoàng Thượng còn nhỏ, khả năng nhìn người vẫn chưa đủ."
Nữ nhân kia rõ ràng tâm cơ thâm trầm co được dãn được, mục đích hôm nay tới đây chính là muốn thử xem Tạ Nguyên Gia rốt cuộc là dạng người gì, chỉ tiếc nàng vẫn không thoát khỏi được cặp mắt của hắn, kỹ thuật diễn xuất quá vụng về, rõ rành rành là đang câu dẫn Nguyên Gia, cho rằng mắt hắn mù à?
"Hoàng Thượng chỉ nói đúng một nửa, trong cung nếu thực sự có người hồn nhiên đáng yêu, đãi nhân chân thành, thì người đó nhất định không phải nàng." Phó Cảnh Hồng vươn tay nhẹ nhàng lau đi vụn điểm tâm bên môi của Tạ Nguyên Gia, nhẹ giọng nói: "Thần, phân rõ."
Ánh mắt hắn thâm trầm, bên trong lập loè thứ gì đó.
Tạ Nguyên Gia trong lòng nhảy dựng, áp xuống sự nghi hoặc trong lòng, y làm bộ lơ đãng ngồi thẳng người dậy, tự mình lau miệng có chút xấu hổ: "Tướng ăn của trẫm không tốt, làm rơi vãi khắp nơi."
Phó Cảnh Hồng thu hồi lại bàn tay của mình, cái gì cũng chưa nói.
Tạ Nguyên Gia nói sang chuyện khác, kêu Thiến Bích đem cái khăn của Hàn Dao đi cất, dù sao cũng là đồ do nữ chính tặng, y không thể tùy tiện vứt lung tung, người ta vất vả lắm mới thêu ra được đó.
Phó Cảnh Hồng không dấu vết liếc mắt một cái, trong mắt một mảnh tối đen không rõ.
"Hoàng Thượng thích Hoàng Hậu sao?"
Một tiếng dò hỏi này thiếu chút nữa khiến Tạ Nguyên Gia hồn phi phách tán, y vội lắc đầu giải thích: "Không có, trẫm không có thích Hoàng Hậu, Hoàng thúc ngươi phải tin tưởng trẫm!" Nam chính nguyên lai vẫn chờ tại đây là để xem y có chút mong mỏi nào không, nếu y để lộ ra một chút vậy sau này sẽ có cớ để xử lý y sao?
Sự tăm tối trong mắt Phó Cảnh Hồng nháy mắt liền tiêu tán, hắn ngã người thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi, trấn an nói: "Thần chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, Hoàng Thượng chớ hoảng sợ."
"Lúc trước sắp xếp hôn sự cho Hoàng Thượng, cũng chưa từng hỏi qua Hoàng Thượng có ưng hay không, trong lòng thần vẫn luôn thấy áy náy." Phó Cảnh Hồng thở dài, "Nếu người không thích Hoàng Hậu cũng không sao, đợi qua mấy năm nữa, thần lại tìm cho người một nữ tử tốt hơn."
Trừ bỏ Tạ Nguyên Gia, ở đây cả Thiến Bích cùng Lam Khấu đều biết Vương gia nhà mình chỉ đang nói chơi thôi, ở đâu ra mà mấy năm sau đi tìm người phụ nữ tốt hơn? Vương gia chỉ đang lừa gạt Hoàng Thượng ngây thơ không hiểu lòng người mà thôi.
Tạ Nguyên Gia cũng không quan tâm lắm, dù sao mấy năm nữa y cũng ra khỏi cung đi bán tranh dạo, ai thèm quan tâm đến hắn có tìm vợ cho y hay không?
Vào ban đêm.
Phó Cảnh Hồng nhìn thủ hạ đưa tới một cái hộp nhỏ, sau khi vuốt ve một lúc lâu mới mở ra, bên trong chính là cái khăn lúc ban ngày Hoàng Hậu đưa tới. Hắn cầm cái khăn tay có kỹ thuật thêu vô cùng kém kia, không chút lưu tình ném thẳng vào chậu than bên cạnh nhìn nó phực lửa bùng cháy lên.
"Thứ đồ vật thô tục như vậy, cũng xứng đem tặng cho Nguyên Gia sao?"