Màn đêm buông xuống là lúc mọi người chìm vào giấc ngủ sau một ngày bận bịu với những lo toan. Nhưng đối với hắn, đêm lại là lúc hắn bước đi, không biết điểm dừng.
Hắn mới tới trốn xa lạ này, khoác trên mình chiếc balo và không có kế hoạch gì chỉ biết lang thang trong đêm tối giống như cuộc đời hắn vậy. Hắn đã mất tất cả, thân bại danh liệt, đến cả người mà hắn yêu thương nhất cũng quay lưng với hắn. Hắn còn gì nữa đâu! Không thể chịu được nỗi đau đó. Hắn đã từng ôm đầu khóc suốt hai ngày liền, hắn như chết đi vậy. Và rồi, hắn muốn chốn đi thật xa, chốn tránh cái thứ đang ập vào đầu hắn. Hắn chỉ soạn vài bộ quần áo, chiếc laptop – vật bất ly thân của hắn và để lại mảnh giấy trên bàn "Cả nhà đừng lo, con muốn đi chơi xa". Hắn bỏ nhà đi tới nơi này, không có kế hoạch từ trước cũng không cả đặt chỗ nghỉ, chỉ biết đáp chuyến bay tới và bắt taxi đi vào trung tâm mà thôi.
Hắn cứ thế, cứ thế, miệt mài bước đi như để quên đi mọi nỗi buồn phiền, đau đớn.
Đã sang đến ngày thứ 2 hắn ở nơi này, hắn đã tìm được một chỗ trú thân. Hắn bắt đầu mở chiếc laptop ra, facebook và zalo của hắn tràn ngập những tin nhắn, cuộc gọi nhỡ từ gia đình, kêu hắn quay trở về do hắn đã tắt điện thoại và không ai liên lạc được với hắn. Thế nhưng, hắn phớt lờ tất cả chỉ vỏn vẹn nhắn lại trong Facebook messenger rằng "con đã nói là con muốn đi thật xa, đừng ai lo lắng cả, con ổn mà".
Đêm lại đến, những gì đã qua lại hiện lên trong đầu hắn, trong cơn đau đớn, hắn lại ra đường, lang thang trên từng con phố, ngõ ngách. Bỗng! Trước mặt hắn hiện lên một cái Quán cybermini vẫn còn đang sáng đèn lúc nửa đêm. Hắn đột nhiên nghĩ ra một cách khác để vơi đi nỗi đau trong lòng hắn. Hắn rút ra một chút ít trong số tiền hắn dành dụm được sau bao năm qua bước vào trong đó làm vài trận cho hả dạ. Bước vào bên trong, hắn được xếp cho một chỗ gần cửa sổ và bên cạnh một tên với vẻ mặt lì lợm đang chăm chú giành chiến thắng trong ván game. Hắn lặng lẽ bật máy và game bắn súng là phù hợp nhất với tâm trạng của hắn lúc này, hắn chọn counter – strike (CS) vì muốn vừa bắn những kẻ địch trong game như bắn chết những kẻ đã làm cho hắn đau khổ và cũng để hoài niệm lại cái thời hắn còn cắp sách tới trường, cái thời vô lo vô nghĩ, cái thời cùng với lũ bạn chơi cái game này mỗi khi tan trường. Có lẽ do tâm trạng đang không tốt nên hắn bắn cũng không được như mọi khi, hắn liên tục bị mất mạng và chỉ giết được mỗi ván 1-2 kẻ địch. Nhưng hắn không muốn thua nhiều, hắn muốn thắng, hắn thua như vậy là quá đủ rồi nên hắn tiếp tục ngồi, có khi cày trắng đêm nay để có được kết quả tốt nhất. Khi đang hăng say trong những ván game, bất ngờ, tên lì lợm cạnh hắn quay sang bắt chuyện:
- Ê! Người mới hả?
Hắn giật mình nhìn sang:
- Ờ! Sao ông biết?
- Tại tôi thấy ông lạ là tôi biết chứ có gì đâu. Mà, tên gì thế?
- Thì cứ gọi tôi là Noname đi, đó là nick của tôi hay chơi game đấy, còn ông?. Đọc 𝑡hê𝙢 các chươ𝑛g 𝙢ới 𝑡ại ⩶ 𝑇rù𝙢𝑇ruyệ 𝑛.𝚅𝑛 ⩶
- Cái nick hay ghê, tôi thì dùng tên thật để chơi game luôn, tôi tên Lực
Vừa dứt câu, Lực bỏ máy đó chạy đi còn Noname thì ngồi vẩn vơ suy nghĩ, thoáng đầu trông Lực có vẻ lì lợm, đáng sợ, không ngờ tên đó cũng đâu tới nỗi, còn bắt chuyện với mình trước. Nhưng có nên tin được không? Thôi cứ tạm thời giấu tên, giấu tuổi đã dần dần mà thấy ổn hẵng chia sẻ thật. Đúng lúc đó Lực trở lại với hai ly mì trên tay, hắn đưa cho Noname một ly 'Nè, ăn đi! Tôi mời, coi như là để làm quen với nhau. Đừng ngại'. Thoáng chú e dè, Noname từ chối 'Thôi! Tôi không đói đâu'.'Đã bảo đừng ngại mà, tôi chót mua rồi, ăn với tôi cho vui' Lực cười và nói với Noname. Thấy Lực có vẻ nhiệt tình trái với vẻ ngoài của anh ta, Noname đành đồng ý rồi Lực lại tiếp tục câu chuyện:
- Giờ mà vẫn chơi trò này hả?
Noname ngập ngừng trả lời:
- Ờ! Tôi thích chơi game bắn súng, tôi muốn ôn lại kỷ niệm xưa nên chơi game này
- Chắc lâu ngày không chơi nên hay chết phải không?
Nghe câu hỏi, Noname sững người, hắn dường như bị nhạy cảm với những từ như "thua", "chết" hay "hụt".. Hắn lặng im một lúc, lấy lại bình tĩnh và nói:
- Lâu không chơi nên tay nó không tốt như trước
- Tôi xin lỗi nhá, nãy thấy ông mất nhiều mạng nên tôi tò mò, chắc tôi hỏi không đúng lúc nên ông buồn phải không?
- Không. Chỉ là tôi.. à mà thôi, tôi chơi tiếp đây (Noname ngắt chuyện và tiếp tục chơi). Lực thấy thế liền nói:
- Thỉnh thoảng tôi hay chơi game này mà cũng gọi là hơn ông một chút thôi, game này trông vậy mà khó, mini map nhìn không rõ như mấy game mới kiểu như Call of duty. Tốt nhất là mình cứ bám theo đồng đội mà ăn ké thôi chứ đi lẻ dễ bị tỉa lắm.
Dù đang đánh và đang còn chưa có ván nào ngon ăn, Noname cũng dừng lại quay sang hỏi Lực:
- Ông chơi Call of duty hả?
Lực vui mừng đáp:
- Nãy giờ tôi chơi nè, nhưng tôi thích chơi bản mobile của VNG phát hành hơn nên mở giả lập ở đây chơi. Tuy là game điện thoại nhưng bắn bằng chuột và phím vẫn thuận tay hơn
Như vớ được cặp bài trùng, Noname dừng hẳn game quay sang phía Lực:
- Tôi mê game đó lắm, ở điện thoại tôi có đây, có điều hôm nay tự nhiên tôi muốn chơi game xưa nên mới bắn CS thôi.
Noname lại ngập ngừng, CODM – cái game đó, hắn bị những kẻ kia đẩy cho phải ra nông nỗi này cũng chỉ vì chơi game đó. Nó có tội tình gì? Mà sao chúng lại ghét nó đến vậy. Ừ thì ghét game thôi, đừng chơi nữa, ấy vậy mà ghét sang cả người chơi nó. Mắt Noname đỏ hoe, ngấn lệ khi nghĩ đến những cái nỗi uất ức, muộn phiền xảy đến với hắn khiến hắn phải lưu lạc tới đây. Nhưng rồi hắn nghĩ, không nên khóc tại đây, mọi người chú ý, hắn chỉ ra ngoài lau nước mắt rồi trở lại chỗ. Lực thấy Noname trở lại bèn rủ: "Chơi CODM không?" Noname không ngần ngại đồng ý. Và trong đêm hôm đó, cả hai người đã thắng liên tiếp 3, 4 ván liền cả 2 chế độ Multiplayer và Battle Royale. Noname dường như đã tạm quên đi những nỗi buồn trong lòng, hắn hứa rằng ngày mai, rồi ngày kia, có khi cả tuần, cả tháng, cả năm hắn sẽ qua đây chơi cho tới khi nào tâm trạng của hắn tốt nhất hắn sẽ tính cho hắn một tương lai tốt đẹp hơn.
Đã 3 giờ sáng, cả hai đều thấm mệt, giờ Noname cũng không còn sức quay về nhà nghỉ nên hắn quyết định ngủ lại quán game đêm nay..
Giật mình tỉnh dậy khi đồng hồ đã điểm 9h sáng, hắn vội vàng chạy về nhà nghỉ sửa soạn, ăn uống cho qua bữa. Rồi, vẫn như mọi khi, hắn mở laptop ra check, vẫn là những tin nhắn trên Facebook của người thân, bạn bè hỏi hắn giờ đang ở đâu? Khi nào mới về nhà? Và người bác sỹ tâm lý được gia đình mời tới chữa trị cho hắn sau khi hắn ta gặp chuyện, tiêu cực, luôn nhốt mình ở trong phòng, thậm chí còn không thiết ăn uống cũng gửi tin nhắn zalo "hôm kia tôi tới nhà thăm khám cho anh thì anh đã bỏ đi rồi, tôi biết anh đã trải qua một cú sốc lớn và tôi cũng biết anh là người khá nhạy cảm, tôi biết anh đau buồn tột độ. Nhưng anh còn trẻ mà, còn cả một tương lai rộng mở, nhiều cơ hội mới sẽ đến với anh. Hãy về nhà đi! Tôi sẽ giúp anh vượt qua nỗi buồn".
Quả thực, hắn cũng hơi áy náy khi bỏ nhà ra đi để cho mọi người lo lắng. Nhưng thật khó để hắn ở lại nơi đó, dù có bác sỹ tâm lý nhiệt tình giúp hắn, hắn khó thể nào quên được những gì vừa qua. Một kẻ thất bại, trắng tay làm sao có thể sống ở đó, đối diện với mọi người xung quanh được. Chỉ có thể tìm cách giết chết tên Noname "looser" trong mắt mọi người đó và cho hắn đầu thai sang một kiếp sau, trở thành một người khác. Hắn quẩn quanh với suy nghĩ đó, đi thật xa là cách tốt nhất vào lúc này. Những người xung quanh, những kẻ xấu xa đã tiếp một tay để giết hắn một cách từ từ, độc ác hơn bao giờ hết, cho hắn sống trong sự tủi nhục, trầm cảm để mà phải tự sát hay chí ít là tuyệt thực cho tới chết. Khốn nạn mà! Hắn đâu có làm gì xấu, chỉ có khác biệt với những kẻ kia thôi, thế mà, bọn chúng lại muốn dồn hắn vào chân tường, muốn hắn sống không bằng chết. Ngay đến cả người yêu của hắn, cũng bị một kẻ trong số đó cuỗm đi. Hắn không thể tìm đến cái chết để cho bọn chúng vui lòng, hắn không thể đứng nhìn, bỏ qua như gia đình hay bác sỹ tâm lý kia khuyên hắn để cho lũ đó hả hê, yên ổn khi làm hại người khác được. Hắn sẽ trở thành một người hoàn toàn mới, hắn sẽ trả thù, sẽ cho những kẻ đó phải nếm trải những gì đã gây ra cho hắn.
Hắn hít một hơi thật sâu, mở điện thoại ra nhìn, rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ cha mẹ của hắn, có lẽ do hôm qua hắn để chế độ im lặng, chìm trong những ván game mà không hay biết. Hắn gọi lại cho mẹ của hắn, vừa bắt máy, mẹ hắn khóc và nói "Con à! Con ơi, bố mẹ nhớ con lắm, con đang ở đâu thế? Về đi con, bố mẹ thương con mà, con còn cơ hội làm lại từ đầu mà" Hắn cố nén đi những giọt nước mắt trả lời "Mẹ, đừng lo cho con, con chưa biết khi nào về, con muốn đi xa cho đầu óc được khuây khỏa, ở đây con rất ổn. Mẹ yên tâm, con sẽ trở về với niềm vui. Con chào mẹ"
Hắn chợt nhớ ra cũng nên đáp lại cô bác sỹ đã nhắn tin cho hắn "Tôi nghĩ đi xa lại là giải pháp tốt nhất của tôi lúc này, tôi chỉ có thể rũ bỏ tất cả sự muộn phiền khi sống ở một nơi xa lạ, nơi mà không có thứ gì gợi về cho tôi ký ức đâu buồn. Tôi sẽ trở về khi tôi tìm lại được niềm vui như trước kia và có được thành công ở trên tay. Cảm ơn vì đã giúp tôi trong thời gian qua".
Hắn mông lung suy nghĩ làm sao để thực hiện lời hứa khi trở về gặp mọi người với "thành công" và "niềm vui" đây? Hắn phải làm gì để đạt được hai thứ ấy trong lúc này. Thôi thì trước hết đầu óc phải thỏa mái cái đã, phải thông thoáng mới có ý tưởng mới được. Và thế là hắn quyết tối nay sẽ lại trở ra quán game hôm qua, quyết ghép đội với anh bạn Lực mới quen, quyết dành chiến thắng để có động lực làm lại từ đầu, trở thành một Noname của kiếp sau, còn kiếp này đối với hắn coi như bỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT