Anh ta xoay cái bật lửa trong tay, không vui gọi tôi: “Dư Mãn Mãn, về nhà đợi thông báo.”
Tôi âm thầm siết chặt nắm đấm, đợi thông báo? Tôi thật sự rất muốn chạy ra tát lên mặt anh ta.
Phương Cẩn Dục giữ tôi lại, ấn tôi ngồi xuống. Cậu ấy nhìn vào mắt tôi, nói rõ từng chữ: “Không cần đợi, người em cần chính là chị, mẹ kế của…em.”
Cậu ấy dựa lên đầu vai tôi, lười biếng nhìn Tần Tiêu, vẫn giữ bộ dáng cười cợt.
“Ngại quá, tiền bối à, chuyện này tôi nói mới tính. Biết Phương Đồ An chứ? Ông ấy là ba tôi.”
Tôi nhớ rồi, Phương Đồ An là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này. Phương Cẩn Dục ngẩng đầu lên, đầu tóc rối bù cười với tôi. Cậu ấy đắc ý hỏi: “Mẹ kế à, ba của thiếu gia nhà chị có lợi hại không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT