*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bé Tằm Ngọc lặng lẽ hé cửa Hạ Cát ra nhìn bên ngoài, sau khi xác định ngoài hành lang không có ai, bé mới rón rén bước ra khỏi phòng, chỉ sợ có người phát hiện ra mình đã biến về hình dạng bắt đầu.
Mặc dù đã cố gắng bước đi nhẹ nhàng nhất có thể nhưng trọng lượng của bản thân lại không thể lừa được người, cái bóng vừa trắng vừa mập núc na núc ních thịt kia cực kỳ bắt mắt trong hành lang tối thui.
Lúc Hạ Cát từ phòng tắm đi ra, liếc mắt đã nhìn thấy bé Tằm Ngọc dán người vào vách tường chầm chậm đi về phía trước, cậu giật mình nói: "Tiểu Ngọc, con biến về hình dáng ban đầu từ bao giờ thế?"
Bé Tằm Ngọc vốn còn nghĩ mọi người đều đã ngủ cả, không ngờ vừa đi được mấy bước đã bị Hạ Cát phát hiện ra, bé mếu máo đứng tại chỗ, đáng thương nhìn Hạ Cát.
"Sao thế?" Hạ Cát vội vàng lại gần.
"Ba, ba đừng nói cho mọi người, được không ạ?" Bé Tằm Ngọc đáng thương năn nỉ cậu.
"Được, được, ba không nói." Hạ Cát lo lắng hỏi lại: "Sao con lại biến về như cũ rồi? Không thoải mái chỗ nào à?"
Bé Tằm Ngọc cúi đầu xuống, hai ngón trỏ chỉ vào nhau: "Con không biết, bây giờ con chưa có cách duy trì mãi hình dáng người lớn ạ."
Hạ Cát xoa cái đầu trọc lốc của bé Tằm Ngọc, an ủi: "Không sao hết, không phải tự áp lực bản thân làm gì, Tiểu Ngọc bây giờ trong mắt ba cũng cực kỳ đáng yêu!"
"Dạ..." Bé Tằm Ngọc bĩu môi, không biết đang suy nghĩ gì.
Hạ Cát lại an ủi bé vài câu, sau đó giục bé quay về phòng nghỉ ngơi.
Trước khi ngủ, Hạ Cát lại tra lại 'Bách khoa toàn thư thú cưng các vị diện', thử tìm xem trường hợp này của Tằm Ngọc có nghiêm trọng quá không.
[Nói chung, thú cưng trưởng thành đến một giai đoạn nhất định sẽ tự nhiên biến thành người lớn, có thể điều khiển hình dạng trưởng thành của bản thân tuỳ theo suy nghĩ. Một bộ phận thú cưng quá nóng lòng hoá hình, năng lực tạm thời không thể duy trì ổn định trạng thái người trưởng thành. Tằm Ngọc hẳn là thuộc về loại trường hợp này, ký chủ không cần quá lo lắng, năng lực của Tằm Ngọc tăng lên sẽ ổn định lại thôi.]
Hạ Cát nghe hệ thống nói như vậy mới coi như yên tâm, nhưng nghĩ tới việc Tằm Ngọc quá nôn nóng muốn hoá hình, cậu lại thấy đau lòng. Thằng bé quá để ý đến ngoại hình của bản thân, cậu nên cổ vũ bé nhiều hơn để bé có thể lấy lại được tự tin.
Hạ Cát nhìn sang giá trị ước mơ của mình trước khi đi ngủ, không qua mấy ngày nữa, cậu đã đủ 'tiền' để mua gói 'Khoá học thú cưng cơ bản' cho mấy nhóc nhà mình rồi.
.....
Các loại giấy chứng nhận mà phòng khám thú cưng xin cuối cùng cũng đã nhận được, điều đó có nghĩa rằng phòng khám thú cưng mong chờ đã lâu cuối cùng đã có thể mở cửa. Hạ Cát thuê người đến phát tờ rơi.
Ngày phòng khám thú cưng khai trương phải nói là cực kỳ ảm đạm, từ đầu đến cuối không có lấy một vị khách nào, cũng may Hạ Cát đã sớm chuẩn bị tâm lý, không quá thất vọng. Cậu cảm thấy rất vui vì trong ngày này cậu nhận được hai giỏ hoa, một của Hồ Thiên tặng, một do ông Lý chủ siêu thị Hạnh Phúc gửi sang. Có lẵng hoa bày ở cửa ra vào, chí ít cũng coi như đã thông báo cho người qua đường biết phòng khám thú cưng ở đây đã khai trương rồi.
Tờ rơi đã phát xong, Hạ Cát cũng rất tích cực tuyên truyền trên Weibo, nhưng không có khách vẫn cứ là không có khách. Long Uý và bé Tiên Cá tạm thời vẫn hỗ trợ ở bên quán cà phê thú cưng, Hạ Cát vẫn chưa có dịp được ngắm Long Uý mặc áo blouse trắng.
Quán cà phê thú cưng kinh doanh càng ngày càng tốt, Hạ Cát phát hiện trong nhà không ngờ lại có một hotface, fan tìm đến tận quán chỉ để xem gương mặt thật của 'Đẹp nhất'.
Gần đây ban ngày bé Tằm Ngọc vẫn duy trì hình dáng của 'Đẹp Nhất' đại đại, càng ngày càng tiến xa trên con đường làm một 'kẻ lừa gạt', Hạ Cát không thể khuyên nổi thằng con nhà mình. Đến khi đêm đến, Tằm Ngọc lại biến trở về nhóc mập trọc đầu, có đôi khi còn trực tiếp biến hình về thành một con tằm mập mạp trắng trẻo, nói chung là cũng không dễ dàng gì.
Tích đủ giá trị ước mơ, Hạ Cát lập tức mua gói 'Khoá học cơ bản dành cho thú cưng', ra lệnh cưỡng chế mọi người bắt đầu lên lớp.
Lúc đầu, ngoại trừ Bé Chuột, A Phượng, bé Tiên Cá và Tằm Ngọc đều không nguyện ý học, Hạ Cát đành phải vừa ép vừa dỗ.
"Sau khi mấy đứa hoàn thành xong 'Khoá học cơ bản dành cho thú cưng', ba hứa sẽ tặng cho mỗi đứa một món quà, thích gì ba cũng mua cho, thế nào?"
Mấy oắt con này lập tức mở to hai mắt, hỏi: "Thật ạ?"
Hạ Cát gật đầu: "Ba đã lừa các con bao giờ chưa?" Thật ra cậu sớm biết thứ mà bọn trẻ thích. A Phượng và Tằm Ngọc rất thích livestream, mỗi lần live đều sử dụng dàn máy trong phòng Hạ Cát, cậu đã muốn mua cho mỗi đứa một cái máy riêng để trong phòng. Còn bé Tiên Cá đa phần là muốn váy vóc giày dép xinh xắn.
Vất vả lắm mới thuyết phục được chúng tham gia lớp học, Hạ Cát sắp xếp thời gian học tập của bọn nhỏ, thay phiên nhau học trên máy tính trong phòng cậu vào buổi tối.
.....
Waterfront Star City là khu đô thị mới và cao cấp nhất gần trường Đại học H. Khu đô thị này mới được xây dựng cách đây vài năm, môi trường được xanh hoá, dân cư đa phần là tầng lớp thu nhập cao và người trẻ tuổi. Trong Waterfront Star City có mở một bệnh viện thú cưng có tên là Pet's Home, tuy mở không lâu nhưng chắc chắn đây chính là phòng khám lớn và tân tiến bậc nhất ở khu vực này.
La Vĩnh là một kiến trúc sư của một công ty nước ngoài, anh ấy thường làm việc tại Đông Thành, mức lương cũng rất khả quan, vì vậy mới vay tiền mua một căn hộ trong Waterfront Star City. Tốc độ làm việc của công ty nước ngoài rất nhanh, áp lực công việc của kiến trúc sư rất cao, anh ấy mới ba mươi tuổi mà đã có nguy cơ rụng tóc.
Để cứu lại mái tóc của mình, theo gợi ý của một người bạn, anh đã nuôi một chú mèo để giảm bớt căng thẳng do công việc mang lại. Hiệu quả thực sự rất tốt, dù đi làm có mệt mỏi đến đâu, chỉ cần tan sở về nhà và vuốt ve chú mèo là có thể giải toả rất nhiều áp lực, triệu chứng rụng tóc cũng dần biến mất.
La Vĩnh đang nuôi một chú mèo Ragdoll, ban đầu đúng là anh cái gì không biết Đến cửa hàng thú cưng, anh nói muốn nuôi một bé mèo thân thiện với con người, dù sao cũng là nuôi mèo để giảm stress, một em mèo có tính cách lạnh nhạt sẽ rất mất thời gian trong việc dỗ dành. Nghe vậy, nhân viên cửa hàng thú cưng bèn đề cử anh nên nuôi một em Ragdoll. Sau khi nuôi được vài ngày, La Vĩnh cảm thấy khá tốt.
Bé mèo này không chỉ xinh đẹp, tính cách còn rất dịu dàng ngoan ngoãn, cho dù có bị ôm chặt cũng không tìm cách trốn, La Vĩnh luôn mua đồ ăn cho mèo loại đắt tiền nhất chỉ để phục vụ nó.
Nửa năm nay, công ty thực hiện nhiều dự án lớn, La Vĩnh thường xuyên phải tăng ca do lịch làm việc bận rộn, khi về đến nhà lúc nào cũng trong trạng thái kiệt quệ về thể xác và tinh thần, muốn ôm mèo giải toả một chút, ai ngờ lại phát hiện bé mèo không còn gần gũi người như trước nữa. Trước kia, chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân của anh, bé sẽ đứng đợi ở cửa. Bây giờ anh đã hô cả nửa ngày mà vẫn không thấy bóng dáng bé mèo nhà mình đâu, có khi phải tìm rất lâu mới thấy.
Điều khiến La Vĩnh cảm thấy cực kỳ lo lắng là khi anh phát hiện sức ăn của bé nhà mình đang càng ngày càng giảm. Mỗi sáng trước khi đi làm, anh đều đổ một lượng vừa phải cho đến khi anh về đến nhà, nhưng dạo này lại thấy nó chỉ ủ rũ nằm im lìm trong ổ, không buồn nhúc nhích.
Nhìn thấy trạng thái này của nó, La Vĩnh lập tức ý thức được khả năng mèo nhà mình ốm rồi, cũng may trong khu đô thị có bệnh viện thú cưng. Vậy là sau khi tan tầm, anh lập tức chạy về nhà ôm Ragdoll đi khám.
Lần đầu tiên tới bệnh viện, bác sĩ kiểm tra tổng thể cho nó một lần, sau đó hỏi về chế độ ăn uống và tình trạng đi vệ sinh gần đây của nó. Kết quả là không có vấn đề gì lớn, khả năng do đường tiêu hoá không tốt dẫn tới việc không muốn ăn. Bác sĩ kê một số loại thuốc hỗ trợ tiêu hoá cho thú cưng, dặn La Vĩnh trộn vào đồ ăn của nó là được.
Phí khám bệnh không hề thấp, chỉ có mấy vỉ thuốc cộng với phí khám thế mà cũng hết hơn một ngàn, nhưng La Vĩnh không thấy tiếc, chỉ cần mèo không sao là được.
Vì vậy, sau khi trở về, La Vĩnh làm theo yêu cầu của bác sĩ trộn thuốc vào đồ ăn cho nó vào mỗi buổi sáng trước khi đi làm.
Vốn anh còn cho rằng tình trạng bé mèo sẽ ổn định trở lại. Nhưng khi anh tan ca về nhà cũng đã là đêm khuya, lại thấy đồ ăn trong bát chẳng vơi được là bao, còn trạng thái tinh thần thì lại càng ngày càng kém.
La Vĩnh lo lắng không thôi, lại ôm mèo đi khám lại.
Bác sĩ thú y lại làm kiểm tra, nói mèo bị thiếu dinh dưỡng dẫn đến đường tiêu hoá xảy ra vấn đề, ngày nào cũng phải tới bệnh viện truyền dịch.
La Vĩnh không ngờ bệnh của nó lại nghiêm trọng tới vậy, trong lòng vô cùng áy náy, mặc kệ phải chi bao nhiêu tiền cũng muốn trị hết bệnh cho nó. Nhưng công việc của anh dạo này vô cùng căng thẳng, căn bản không có thì giờ ngày nào cũng ôm nó tới bệnh viện để truyền dịch. Sau khi bên phía bệnh viện biết được tình hình của anh đã nói rằng anh không cần quá lo lắng, có thể để mèo ở lại đây, sẽ có nhân viên tận tình chăm sóc và tiêm thuốc cho nó đúng giờ. Thế lại chẳng khác nào là nhập viện rồi, ngoài ra anh còn phải chịu thêm tiền phí coi như là phí gửi nuôi.
Tuy rất đắt nhưng lại bớt lo hơn nhiều, La Vĩnh đóng hết tiền một lần, gửi mèo lại bệnh viện thú cưng trị liệu, một tuần sau đúng hẹn đến đón.
Vốn tưởng chỉ cần sau một tuần, anh có thể đón một bé mèo khoẻ mạnh về thể trạng và tinh thần, ai ngờ chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Ragdoll nhà anh nhìn còn gầy hơn trước, mặt mày ủ dột, đến cả việc đi đường cũng không xong.
La Vĩnh ba máu sáu cơn, chất vấn bác sĩ: "Tôi gửi mèo nhà tôi ở bệnh viện một tuần, sao lại biến thành cái dạng này hả?!"
Kết quả, bác sĩ lại nói với anh: "Chúng tôi đã tận tình chữa trị, nhưng mèo nhà anh vẫn không chịu ăn, chỉ duy trì bằng việc truyền dinh dưỡng vào người, tất nhiên là sẽ gầy rồi. Hiện tại chúng tôi đang nghi ngờ có khả năng cơ quan nội tạng của nó đã xuất hiện tình trạng suy kiệt, tôi kiến nghị với anh phương pháp giải phẫu."
La Vĩnh nghe xong lại càng tức giận: "Lúc tôi gửi nó ở đây vẫn còn khoẻ mạnh, mấy người không những không chữa khỏi được cho nó, bây giờ còn nói với tôi cơ quan nội tạng của nó bị suy kiệt?"
Bác sĩ phụ trách nhíu mày: "Tôi chỉ nói là có khả năng, phải phẫu thuật mới biết được kết quả chính xác. Mèo Ragdoll vốn yếu ớt hơn mèo bản địa, chăm sóc không tốt rất dễ mắc bệnh, anh không thể đổ lỗi cho chúng tôi về điều này được."
La Vĩnh đã bỏ ra hàng nghìn nhân dân tệ, vậy mà bây giờ lại bị bác sĩ nói như thể việc này là do anh 'đáng đời', anh giận đến mức khó lòng kiềm chế được: "Đầu tiên là nói chứng khó tiêu, bây giờ lại thành nội tạng suy kiệt, phí phẫu thuật hết bao nhiêu? Tôi thấy các người đơn giản là muốn gạt tiền người dân!"
Bác sĩ mất kiên nhẫn nhìn La Vĩnh, phản bác lại lời của anh: "Nếu anh tiếc tiền thì có thể chọn không phẫu thuật là được, dù sao cơ hội phẫu thuật để chữa khỏi bệnh suy kiệt về cơ quan nội tạng cũng không cao." Nói xong, bác sĩ gõ gõ lên các loại bằng cấp, chứng chỉ, khen thưởng mà khách hàng tặng treo đầy tường, nói: "Quy mô của bệnh viện chúng tôi lớn như vậy, mỗi ngày tiếp không biết bao nhiêu khách hàng, nếu thật sự chỉ lừa tiền người dân thì đã đóng cửa từ lâu rồi. Mèo nhà anh chúng tôi cũng không dám tiếp, đến lúc chữa không khỏi, anh lại đến chửi chúng tôi là lừa đảo."
Dứt câu bác sĩ này gọi một y tá tới, ôm Ragdoll từ trong lồng ra trả lại cho La Vĩnh.
La Vĩnh sốc hoàn toàn, anh chưa bao giờ nghĩ tới việc bác sĩ ở bệnh viện thú cưng lại có thể vênh váo đến như vậy, anh chỉ nóng đầu nói mấy câu, bác sĩ liền nói một tràng, còn không thèm trị nữa luôn!
Mặt La Vĩnh đỏ au, máu dồn lên não muốn tranh luận với họ một phen, nhưng ôm bé mèo gầy yếu trong lòng, anh quyết định sẽ ưu tiên việc chữa bệnh cho bé nhà mình trước.
"Không chữa nữa, loại lang băm như anh chỉ có lừa tiền là giỏi!" La Vĩnh hùng hổ mắng một câu.
Y tá bên cạnh lập tức lên tiếng: "Vị khách này, anh nói quá đáng quá rồi đấy. Bệnh viện thú cưng của chúng tôi là bệnh viện lớn nhất ở Tây Thành, bác sĩ kinh nghiệm đầy mình. Cho dù anh có khám ở nơi khác thì cuối cùng người ta cũng trả về mà thôi."
La Vĩnh cười khẩy: "Hừ! Ảo tưởng ít thôi! Nếu như mèo trị ở nơi khác mà khỏi bệnh, các người phải trả lại toàn bộ số tiền trước đó cho tôi!"
"Nên làm gì chúng tôi cũng đã làm, không thể hoàn phí lại cho anh được." Y tá lạnh nhạt trả lời.
La Vĩnh cực kỳ hối hận vì đã đưa mèo tới đây chữa, không ngờ bệnh viện lớn thế này mà thái độ phục vụ khách hàng của nhân viên lại quá kém, anh buông câu 'Cứ đợi đấy' rồi ôm mèo rời đi.
"Cái người này hay thật." Y tá phàn nàn.
"Để ý làm gì, kệ anh ta." Bác sĩ nói, thật ra chính bác sĩ cũng không muốn chữa cho con mèo này. Nói đến cũng lạ, nên kiểm tra cũng đã kiểm tra, thuốc cũng uống rồi, cái lạ ở đây là các triệu chứng bệnh của nó đều không rõ ràng, hệ tiêu hoá cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng cho dù dùng bất kỳ loại phương pháp nào, mèo cũng không chủ động ăn uống. Dù sao cũng đã lời một khoản tiền thuốc men, tốt nhất là nên trả về, nếu sau phẫu thuật mà mèo không tốt lên, chủ nhân kiểu gì cũng sẽ đến làm loạn, làm gì tốt được như hiện tại, coi như cũng không phải lỗi của bên họ.
La Vĩnh ôm mèo về nhà, bắt đầu lên mạng tìm phòng khám thú cưng đáng tin ở Giang Thành, kết quả đáp án hiện ra nhiều nhất lại chính là bệnh viện thú cưng Pet's home kia! Anh càng nghĩ càng tức, không còn cách nào đành phải gọi điện thoại cho bạn xin sự trợ giúp.
"Có phải Pet's home nói là không chữa được đúng không?" Sau khi đã biết qua tình huống, bạn anh do dự nói: "Bệnh viện thú cưng nổi tiếng nhất mà tớ biết chính là Pet's home. Nếu như họ không chữa được, các nơi khác cũng chưa chắc đã chữa được."
La Vĩnh tức giận nói: "Rõ ràng Pet's home này có tốt như trên mạng nói đâu, tớ thấy họ là phường lừa đảo thì có! Tổng phí họ nuốt của tớ hơn năm sáu nghìn, mèo nhà tớ không những không tốt hơn, mà tình trạng còn xấu đi!"
Người bạn này khuyên anh: "Bỏ ra nhiều tiền như vậy mà vẫn không chữa được, theo tớ thấy hay là dừng. Thật sự không được thì ta lại nuôi một con khác, chúng ta tìm giống khoẻ mạnh hơn để nuôi."
La Vĩnh trầm mặc: "...."
Người bạn tiếp tục an ủi: "Đây không gọi là tàn nhẫn, cũng không phải là không chữa bệnh cho nó nữa, dù sao thì cũng đâu còn cách nào khác, phải không? Huống hồ gần đây công ty cậu nhiều việc như vậy, làm gì có thời gian mà chăm sóc thú cưng. Tớ cũng là có ý tốt, nói cậu đừng giận đấy nhé."
La Vĩnh nặng nề đáp: "Được, cảm ơn cậu, tạm biệt nhé."
Anh nhìn bé mèo đang ngủ say trong lòng mình, chạm vào cơ thể mềm mại của nó, ấm áp như vậy, nó đã an ủi anh vô số đêm, giúp anh giải toả căng thẳng. Hiện tại nó đang bệnh, anh không thể nói bỏ là bỏ nó như vậy được.
Đầu tiên anh gọi điện xin sếp cho nghỉ một ngày, hiện tại công việc rất nặng, không một ai dám xin nghỉ, sếp muốn anh đưa ra một lý do chính đáng. La Vĩnh đành nói thật rằng mèo nhà anh đang bị bệnh và anh muốn đưa nó đi khám. Đúng như dự đoán, sếp của anh rất tức giận, mắng anh một trận qua điện thoại, nhưng La Vĩnh vẫn nhất quyết xin nghỉ bằng được.
La Vĩnh tìm kiếm sự giúp đỡ trên mạng, mong muốn có thể đề xuất cho anh một nơi khám bệnh cho thú cưng thật đáng tin, có người đã chuyển tiếp cho anh một quảng cáo trên Weibo.
"Phòng khám thú cưng Mộng Tưởng, chuyên trị nghi nan tạp chứng ở thú cưng, trị không hết không lấy tiền."
Nếu là trước đây, loại quảng cáo lừa đảo ba xu này La Vĩnh còn chẳng nhìn lấy một lần, nhưng tại thời điểm này, đọc dòng chữ 'chuyên trị nghi nan tạp chứng', anh như thể nắm được cọng rơm cứu mạng.
La Vĩnh ngay tức khắc bấm vào trang chủ Weibo của phòng khám thú cưng, không ngờ phòng khám này thế mà lại cũng ở Tây Thành, lại còn ngay gần Đại học H, cách nhà mình không xa, anh quyết định ngay ngày mai sẽ đưa mào đi khám tại đây.
....
Cửa hàng thú cưng Mộng Tưởng từ khi khai trương đến nay cũng coi như là ăn nên làm ra, quán cà phê thú cưng càng ngày càng hot, nhưng đến phòng khám thú cưng thì lại trái ngược hoàn toàn, chính xác đúng với câu nói 'không người hỏi thăm'.
Hạ Cát ngồi sau quầy thu ngân mà phát sầu, nghĩ thầm nếu không thì cứ chữa bệnh từ thiện một khoảng thời gian để kiếm danh tiếng nhỉ? Đang suy nghĩ lung tung, cậu bỗng nhiên nhìn thấy một người khách đang đi vào từ camera giám sát, kích động đứng lên chạy sang sát vách.
La Vĩnh xách lồng thú cưng đi vào phòng khám, lại phát hiện không có ai, do dự hô một tiếng: "Xin chào, có ai không?"
"Có có có!" Hạ Cát chạy từ sát vách sang, nhiệt tình hỏi: "Xin hỏi anh tới khám bệnh cho thú cưng ạ?"
La Vĩnh gật đầu.
"Mời anh ngồi ở đây đợi một lát, tôi sẽ mời bác sĩ tới khám cho bé nhà anh ngay." Hạ Cát mời La Vĩnh uống nước, sau đó cầm áo blouse trắng đi tìm Long Uý.
"Anh Long, anh Long, cuối cùng phòng khám của chúng ta cũng đã đón được vị khách đầu tiên!" Hạ Cát vui cùng phấn khích, đưa cho hắn áo blouse: "Nhanh! Anh mặc vào đi! Bệnh nhân đầu tiên của chúng ta trông cậy cả vào anh!"
Long Uý biết Hạ Cát đã chờ vị khách này lâu lắm rồi, vậy nên lập tức nhận lấy áo blouse giũ ra vài lần rồi nhanh chóng mặc vào.
Hành động đẹp mắt này khiến Hạ Cát trợn tròn mắt, đẹp trai còn cấm dục, Hạ Tiểu Cát hưng phấn ngao ngao ầm ĩ trong đầu!
Long Uý mặc blouse trắng, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn mấy phần, rất có phong phạm của một bác sĩ giàu kinh nghiệm đi sang phòng bên cạnh, nói với La Vĩnh: "Xin lỗi anh, để anh đợi lâu rồi."
"Không sao hết." La Vĩnh vốn ngập tràn mong đợi mà tới, nhưng vừa dạo một vòng lại phát hiện phòng khám này cùng với quán cà phê sát vách lại cùng chung một chủ, trong lòng không khỏi thất vọng. Loại bác sĩ bán thời gian này thực sự có đáng tin cậy hay không đây?
"Ôm thú cưng sang bên này đi." Long Uý đi đến bàn khám, đeo khẩu trang và găng tay lên.
La Vĩnh nhắm mắt đưa chân ôm mèo ragdoll từ trong lồng ra, đặt lên bàn khám bệnh, bắt đầu nói sơ qua về tình trạng của nó: "Mèo nhà tôi vẫn luôn không ăn uống gì cả. Tôi cũng đã cho nó đi chữa ở một bệnh viện một thời gian rồi, bác sĩ bên đó cho ra kết luận cơ quan nội tạng của nó bị suy kiệt nghiêm trọng, phải làm phẫu thuật...."
"Được rồi, đừng lo lắng quá, chờ tôi kiểm tra qua đã." Long Uý bắt đầu kiểm tra tình trạng của mèo ragdoll.
La Vĩnh nhíu mày, nghĩ thầm quả nhiên tất cả các bệnh viện và phòng khám thú cưng đều có quy trình giống y hệt nhau, kiểu gì cũng phải kiểm tra để moi tiền khách. Anh lại nhớ đến dòng chữ 'trị không hết, không lấy tiền' trên tấm áp phích. Nếu như họ đòi phí trước, anh sẽ lấy câu này ném vào mặt họ.
Long uý lấy ống nghe ra kiểm tra qua bên trong cơ thể, lại nhẹ nhàng xoa xoa, sau đó ôm lấy nó: "Cảm phiền anh chờ bên ngoài một lát, tôi sẽ ôm mèo vào trong để kiểm tra kỹ hơn."
La Vĩnh lạnh nhạt hỏi: "Phí hết bao nhiêu thế?"
Long Uý đáp: "Kiểm tra không mất phí, trước khi chữa khỏi cũng không thu của anh một đồng, chúng tôi đã ghi rõ ràng trên tấm áp phích."
"Ồ, vậy à." La Vĩnh bất ngờ, không nghĩ bên phòng khám còn rất biết giữ chữ tín.
Long Uý bế mèo vào phòng trong làm kiểm tra thông thường cho nó, hắn thấy chú mèo này ngoại trừ việc hơi thiếu dinh dưỡng và thiếu vận động ra thì không có vấn đề gì lớn, căn bản cơ quan nội tạng không hề rơi vào tình trạng suy kiệt nghiêm trọng như bệnh viện nói. Nhưng chính xác trạng thái tinh thần của nó rất kém, hầu như không cử động, cũng không muốn ăn uống gì cả, điều này thực sự rất kỳ lạ.
Long Uý đứng dậy khoá cửa, sau đó đứng bên cạnh ôm lấy mèo, nhắm mặt lại.
Sau một lát, hắn mở mắt, nhắn Wechat cho Hạ Cát gọi bé Tiên cá tới đây.
Hạ Cát nhận được Wechat, lập tức gọi bé Tiên Cá tới.
Bé Tiên Cá sau khi nghe xong, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu là: "Ba, bây giờ con sẽ trở thành y tá phải không ạ? Con muốn đi thay đồng phục y tá!"
Hạ Cát nắm chặt tay bé, nói: "Bây giờ không có thời gian đổi đâu con, lần sau nhé, con đi giúp anh Long đi con."
"Vâng ạ." Bé Tiên cá lon ton chạy sang sát vách, trông thấy La Vĩnh đang ngồi trên ghế sô pha, còn rất lễ phép chào một câu: "Con chào chú!" rồi mới chạy vào trong phòng.
La Vĩnh: "...."
Bé Tiên Cá chạy vào phòng khám, giòn giã hỏi: "Boss, ngài gọi em tới làm gì ạ?"
Long Uý chỉ vào mèo ragdoll nói: "Mèo này đói đã lâu, dạ dày có hơi yếu, cậu chữa đi."
"Ừm...." Bé Tiên Cá nghĩ ngợi, sau đó hỏi: "Em phải chữa thế nào ạ? Có thể lấy một miếng vảy ra không ạ?"
Long Uý: "....Cậu không biết phương pháp chữa trị của tộc Ngân Giao à?"
Bé Tiên cá ngượng ngùng gãi đầu, cười ngây ngô: "Ha ha ha...."
Long Uý thở dài: "Vậy thì lấy một miếng vảy đi, hoá thành nước đút nó uống."
"Tuân mệnh, Boss!!" Tiên Cá nhỏ ngoan ngoãn đáp.
Long Uý lắc đầu, mở cửa bước ra ngoài.
La Vĩnh ngồi bên ngoài chờ có hơi mất kiên nhẫn, vốn anh cũng không mấy tín nhiệm phòng khám này cho lắm, thế mà vừa rồi anh còn tận mắt thấy có một đứa bé chạy vào bên trong, lại càng thêm hoài nghi trình độ của cánh bác sĩ bên này. Anh nghĩ ngợi, quyết định không cần tốn thời gian thêm nữa, đổi một bệnh viện khác còn hơn.
La Vĩnh đã đứng dậy, định vào bên trong nói một tiếng rằng không muốn chữa nữa thì đã thấy Long Uý đi từ trong ra.
Anh lập tức nói: "....Có kết quả rồi đúng không? Nếu không được thì tôi mang mèo đi."
Long Uý tháo khẩu trang, vẻ mặt nghiêm túc khiến người ta vô thức e sợ, hắn nói: "Đã có kết quả rồi, nhưng trước khi báo kết quả cho chủ nhân, tôi muốn nói chuyện với anh một lát."
Tác giả có lời muốn nói:
Bé Tiên Cá: Bắt đầu từ hôm nay, tui là một y tá nhỏ á! ~~~Mau mau nhận năng lượng chữa trị của tui đi~~~ Biu biu~
Mèo Ragdoll