"Cô giáo Chu?" Hạ Cát hô tên này trong vô thức trước khi cúp điện thoại.
"Đúng vậy, cô Chu là bác sĩ tâm lý học trường chúng tôi, cô ấy cũng rất thích động vật, chú bèn để cô ấy đi. Cô Chu đến rồi à?" Hiệu Trưởng già đầu bên kia cười ha hả hỏi lại.
Hạ Cát nghĩ thầm, tại sao đến cả Hiệu Trưởng chú cũng hố cả cháu thế, cậu buồn bực nói: "Vâng, đã đến rồi ạ."
Hiệu Trưởng nghe bảo người đã đến, vội nói: "Được rồi, vậy việc nhận nuôi thú cưng chú làm phiền cháu vậy. Chú cúp máy trước nhé."
"Vâng, chào chú, Hiệu Trưởng." Hạ Cát rầu rĩ tắt điện thoại, đứng tại chỗ không buồn đồng đậy.
Cô giáo Chu và Long Úy cùng nhau bước vào cửa hàng, sau lưng còn có một đàn mèo đi theo. Đại khái là do nguyên nhân có người ngoài ở đây nên phân thân của Ninja Mèo đều chen chúc từ trên xe Van xuống.
"Ồ, chào chủ tiệm, chúng ta lại gặp mặt rồi." Cô giáo Chu vuốt mái tóc xoăn của mình, cực kỳ nhiệt tình chào hỏi.
Hạ Cát ép bản thân phải cười thật tươi, khách khí nói: "Vâng, hoan nghênh cô giáo Chu ghé thăm."
"Có phải Hiệu Trưởng trường tôi đã gọi điện cho cậu rồi đúng không? Nhắc đến đây, cũng may là có anh Long, nếu không phải anh ấy nói với tôi là trong tiệm còn có thú cưng chờ được nhận nuôi, tôi cũng không nghĩ tới cách này đâu." Cô giáo Chu tươi cười nhìn Long Úy.
Nhanh như vậy đã gọi 'Anh Long' rồi? Hạ Cát nghe xong toàn thân khó chịu, nhịn không được mở miệng cường điệu nói: "Đúng vậy, anh Long là trợ thủ đắc lực của tôi, luôn muốn giảm bớt gánh nặng công việc giúp tôi." Khi cậu nói ra hai chữ 'anh Long' còn cố ý nhấn mạnh.
"Thật sao." Đáng tiếc cô Chu không nghe ra trọng điểm trong lời nói của cậu, ngược lại ánh mắt càng thêm nóng bỏng nhìn Long Úy, chí ít trong mắt Hạ Cát chính là như vậy đấy.
"Đừng đứng chỗ này mãi, chúng ta đi xem thú cưng một vòng đi đã." Long Úy đề nghị.
Vì vậy ba người đi dạo qua một vòng, trong tiệm hiện tại còn sáu thú cưng chưa được nhận nuôi. Sau một khoảng thời gian được Long Úy chăm sóc đã hoàn thành khôi phục sức sống. Bắt đầu từ ngoại hình đã không có mấy sự khác biệt so với những thú cưng khỏe mạnh thông thường, tinh thần cũng khá tốt, nhìn thấy người sẽ tỏ vẻ vui mừng.
Có thể thấy được cô Chu là người rất thích thú cưng, một hàng sáu thú cưng trong tiệm cô nàng yêu thích đến mức không nỡ rời tay. Hạ Cát và Long Úy im lặng đứng một bên, chờ quyết định của cô ấy.
Hạ Cát lén xem biểu tình của Long Úy, muốn từ trên mặt nhìn ra dấu vết. Ý tứ của cô Chu rất rõ ràng, Hạ Cát không tin hắn không có một chút cảm giác nào. Hạ Cát rất muốn biết ý nghĩ của Long Úy, rất muốn biết hắn là Thần thú thẳng hay cong?
Long Úy nhận ra ánh mắt của Hạ Cát, quay đầu nhìn lại, hỏi: "Sao vậy?"
"Không, không có việc gì." Hạ Cát lúng túng thu hồi ánh mắt, sao cậu lại quên mất hắn là loại mặt 'đá' chứ, căn bản chẳng nhìn thấy gì.
cô Chu cuối cùng cũng chọn ra được, cô chỉ vào một con chó nói: "Tôi quyết định rồi, tôi muốn bé này!"
"Em này sao?" Hạ Cát xem xét, con chó mà co Chu chọn là một chú chó lớn có một bên tai không nghe được, Hạ Cát không biết nên nói gì cho phải.
"Cô Chu, em chó này khiếm thính một bên, tương tác với mọi người sẽ không được mạnh, cô chắc chắn muốn chọn nó chứ?"
"Vậy sao?" Cô Chu nghe thế hiển nhiên cũng bất ngờ, cô lẩm bẩm nói: "Trách không được lúc tôi vừa mới đến gần, các thú cưng khác đều có phản ứng, còn nó vẫn nằm ngủ. Tôi còn lo nó sẽ khó tìm được chủ đấy, vì vậy mới muốn mang nó về trường."
Thực ra Hạ Cát cũng không hiểu nhiều về chuyện xưa của chú chó này, trong quyển 'Nhật ký thú cưng' của ông nội chỉ viết đôi lời. Chú chó này bị chủ vứt bỏ ở bến xe, bến xe nhiều người qua lại, mùi cũng lộn xộn, chó rất khó có thể tìm ra mùi của chủ để trở về nhà. Nhưng chú chó này cực kỳ trung thành, vẫn cho rằng chủ nhân sẽ quay lại bến xe để đón nó, nên không đi đâu cả, cứ ở yên một chỗ ngây ngô chờ đợi.
Thời gian lâu cũng có một số người gần đấy có lòng tốt muốn nuôi nó, hay mang đồ ăn và chơi đùa với nó, nhưng nó vẫn cứ im lặng đứng cạnh bến xe. Dần dần mọi người cảm thấy chú chó này có mang về nuôi cũng không quen được môi trường bèn từ bỏ. Về sau, vào một ngày đầu hè, chú chó này bị cảm nắng ngã gục ngay giữa đường lớn, ông nội mang nó về cửa hàng. Lúc kiểm tra cơ thể nó mới phát hiện ra một bên tai của nó không nghe được.
Đại đa số người nuôi chó đều thích tính trung thành của nó, bất cứ lúc nào, giống loài này cũng có thể đến bên cạnh chủ nhân của mình khi được gọi. Nhưng một chú chó bị khiếm thính một bên căn bản không nghe được chủ nhân gọi tên nó....rất dễ bị coi thành không thân thiện.
Cô Chu xoa đầu chú chó lớn màu trắng kia, cảm thán: "Mặc dù không nghe được nhưng lúc tôi xoa nó, ánh mắt nó nhìn tôi rất dịu dàng. Tôi cảm thấy không phải nó không thích cùng chơi đùa với mọi người."
"Có lẽ vậy." Hạ Cát không nói thêm gì nữa, dù sao cậu cũng rất hy vọng chú chó này được nhận nuôi, được người ta đối xử chân thành.
"Cậu yên tâm, bọn nhỏ ở trường tôi sẽ rất thân thiện với nó." Cô Chu tựa hồ biết được lo lắng của Hạ Cát, cô ấy cười nói: "Dù sao thì thế giới im lặng thế nào, không ai hiểu rõ hơn so với lũ nhỏ."
"À, ừ." Hạ Cát sững sờ đáp.
Không biết có phải do cô Chu là bác sĩ tâm lý hay không, cô ấy luôn khiến người đối diện cảm thấy thân thiết ngay khi giao tiếp. Lại thêm dáng dấp xinh đẹp, lúc cười khóe mắt đuôi mày đều quyến rũ khó tả. Dù Hạ Cát là một tên gay chính tông cũng bị nụ cười của cô Chu làm cho sững sờ.
Hạ Cát thầm nghĩ, không ổn, gặp phải cường địch rồi!
"Vậy là chú chó này đi, tôi đi thu xếp dụng cụ thường ngày của nó." Long Úy xoay người đi vào kho.
Hạ Cát mở lồng cho nó, hình như nó biết mình được cô gái trước mặt này nhận nuôi, chiếc đuôi thong thả vẫy với cô ấy.
Cô Chu nói với Hạ Cát: "Tôi và Hiệu Trưởng đều nghĩ nên nuôi một chú chó ở trường để cho an toàn. Chúng tôi sẽ phân công người chuyên môn chăm sóc nó, giờ nghĩ giải lao lũ trẻ cũng có thể đến thăm nó. Nếu như hiệu quả tốt, nhà trường dự định sau này sẽ nuôi thêm một số ít động vật nhỏ."
Hạ Cát gật đầu: "Ồ, dự định này của mọi người không tệ. Hy vọng có thú cưng làm bạn, bọn nhỏ cũng có thể vui vẻ trưởng thành."
Chỉ trong chốc lát, Long Úy đã thu xếp xong đồ dùng của thú cưng. Hắn buộc lên cổ của chú chó trắng dây chuyên dụng dành cho thú cưng, giao đầu dây cho cô Chu.
Cô Chu tay dắt chó, tay còn lại cầm đồ, ngại ngùng cười hỏi: "Anh Long, có thể phiền anh đưa em về nhà được không? Trước khi làm xong cho nó một mái nhà nhỏ ở trong khuôn viên trường, nó sẽ ở lại nhà của em. Em mang nhiều đồ theo như vậy thực sự không tiện cho lắm."
Long Úy nghe xong không trả lời ngay, mà nhìn sang Hạ Cát, bởi vì xe là xe của Hạ Cát mượn. Nhìn thấy hắn như vậy, cô Chu cũng nhìn sang cậu.
Hạ Cát bị hai người nhìn cũng thấy chột dạ. Người ta là một cô giáo, tay dắt chó lớn, còn mang theo nhiều đồ như vậy, xe taxi chưa chắc đã đồng ý cho lên xe, để con gái người ta cứ thế về một mình đúng là không lịch sự.
Để Long Úy một mình đưa cô Chu về, Hạ Cát cũng chẳng muốn tẹo nào. Ai biết đưa về còn có thể mời lên nhà uống nước gì đó, uống xong lại tiện thể ở lại ăn cơm tối, ăn cơm tối xong....Hạ Cát chẳng buồn nghĩ tiếp nữa.
Nhưng mà xui xẻo làm sao chỗ xương cụt cậu vẫn chưa lành hẳn, không thể lái xe, còn có thể làm sao?
"Ồ, tất nhiên, tất nhiên là chúng tôi sẽ đưa cô Chu về rồi, nhiều đồ như vậy xác thực không tiện lắm." Hạ Cát khẩu thị tâm phi.
"Cảm ơn ông chủ, vậy em làm phiền anh rồi anh Long." Cô Chu nói lời cảm ơn.
Long Úy thuận tay nhận đồ trong tay cô Chu, giúp cô ấy mang lên xe, cô Chu ngồi lên ghế phụ.
Hạ Cát đứng trước cửa với vẻ mặt cay đắng, giống như Long Úy đi chuyến này rồi không quay lại nữa.
Long Úy sắp xếp cho chó lớn xong, kéo cửa ghế lái ngồi vào, Hạ Cát không nhịn được hô hắn: "Anh Long."
"Sao?" Long Úy kéo cửa xe xuống, hơi ló đầu ra nhìn cậu.
Hạ Cát u oán nói: "Trong tiệm bề bộn nhiều việc, anh đi sớm về sớm." Câu này lừa ai không biết, rõ ràng trong tiệm một người khách cũng không có.
"Được." Long Úy đáp, sau đó khởi động xe đưa cô Chu về.
Hạ Cát buồn bực đi vào trong tiệm.
[Ting! Chúc mừng ký chủ thu hoạch được 3000 giá trị ước mơ, hiện tại ký chủ đang có tổng cộng là 23000 giá trị ước mơ, đồng thời giá trị ước mơ vẫn đang tăng trưởng đều đặn. Giá trị tích lũy được là 43500. Nhiệm vụ mở rộng cửa hàng tiếp theo đã được mở khóa.]
Hạ Cát không ngờ giá trị ước mơ gần đây lại tăng nhanh như vậy, cậu cảm thấy hơn nửa số đến từ bọn trẻ trường Lục Phong. Mặc kệ thế nào, Hạ Cát cuối cùng cũng thoát ra khỏi tình trạng thiếu thốn giá trị ước mơ, có thể nuôi sống mấy miệng lớn nhỏ trong nhà.
Hạ Cát mở giao diện hệ thống ra nhìn nghiệp vụ mở rộng cửa hàng.
[Nghiệp vụ mở rộng: Phòng khám thú cưng.
Yêu cầu: Tổng giá trị ước mơ vượt qua 40000; cửa hàng mới có diện tích đáp ứng là 200m2.
Ban thưởng nhiệm vụ: Cửa hàng tân trang miễn phí trong vòng 48 giờ.]
Hạ Cát nghĩ, cuối cùng nhiệm vụ này cũng đã được mở khóa. Nhưng điều kiện hoàn thành đối với cậu bây giờ là quá khó khăn, cửa hàng mới phải có tổng diện tích là 200m2, tức là Hạ Cát phải mua một mặt bằng nữa có diện tích bằng với cửa hàng hiện tại.
Thực sự là rất khó khăn, lần trước khoản vay để mở rộng cửa hàng cậu còn chưa trả xong đâu, xem ra phần thưởng của nhiệm vụ lần này còn lâu lắm mới có thể nhận được.
Cậu mua một ít thuốc tăng trưởng và thuốc nâng cao năng lực trong kênh giao dịch. Chợt nhớ tới trước kia hệ thống từng đề cập đến cuốn 'Bách khoa toàn thư thú cưng', lúc đó cậu cảm thấy nó cực kỳ quý giá.
" Tiểu Sủng, trước đó cậu nói quyển sách 'Bách khoa toàn thư thú cưng' có giá là bao nhiểu nhỉ?"
['Bách khoa toàn thư thú cưng' có giá là 1888 giá trị ước mơ. Nếu cậu mua bây giờ còn được khuyến mãi thêm 'Khóa học sơ cấp về thú cưng', học thử trước năm buổi.]
['Khóa học sơ cấp về thú cưng' là khóa học gồm các chương trình được nghiên cứu chuyên biệt về thú cưng có cấp độ đặc biệt trở lên. Chương trình học sơ cấp chủ yếu nhằm vào hình thái con non của thú cưng, mục đích là khai mở trí lực, khám phá tiềm năng, bồi dưỡng hành vi, tâm thái tốt đẹp để chủ nhân bớt lo. Khóa học có tổng giá tiền là 10080 giá trị ước mơ. Nếu như mua 'Bách khoa toàn thư thú cưng' sẽ được tặng 5 buổi học thử.]
Hạ cát nghe như nước đổ lá khoai, có cảm giác như bản thân là một phụ huynh đang được các sale mời chào mua khóa học luyện thi cho con. Cậu nhanh nhạy bắt trúng trọng điểm: "Sao lại chỉ đưa có 5 buổi học vậy? Thử học tất cả đều là miễn phí mới đúng chứ."
[Ký chủ, 'Khóa học thú cưng' là chương trình bán chạy nhất toàn bộ vị diện, thử nghe giảng cũng phải thu lệ phí, có điều rẻ hơn khóa học chính thức thôi. Một lần nghe giảng, cực kỳ có lợi với bản thân. Không mua được là thiệt thân, mua không được là mắc lừa.]
Hạ Cát giật giật khóe miệng: "Này, dù sao cậu cũng là hệ thống, chào hàng có thể sáng tạo hơn được không?"
[Ký chủ có muốn mua không?]
Hạ Cát không biết khóa học này có tốt như hệ thống quảng cáo hay không, dù sao cũng được miễn phí 5 buổi, nghe cũng chẳng sao. Huống hồ 'Bách khoa toàn thư' nhất định phải mua, ít nhất chờ đến khi thú cưng mới ra đời cũng không đến nỗi luống cuống tay chân.
Hạ Cát trả lời: "Vậy thì mua quyển 'Bách khoa toàn thư kia đi', cái chương trình học gì đó cũng nghe thử xem sao, nếu như có hiệu quả thì mua sau cũng không muộn."
[Đinh!!!! Chúc mừng ký chủ mua thành công quyển 'Bách khoa toàn thư thú cưng toàn vị diện', giá trị ước mơ cũng đã được khấu trừ trực tiếp, số dư còn lại là 112.]
Hạ Cát thở dài, tốc độ tiêu nhanh thật đấy, cũng may là hiện tại giá trị ước mơ cậu cũng kiếm được đầy bồn đầy bát, có thể bù lỗ nhanh chóng.
Hạ Cát chờ trong chốc lát, lúc vào kiểm tra trong vật phẩm giao dịch lại chỉ thấy có mấy ống thuốc mới mua, không thấy bóng dáng quyển sách nào cả, cậu hoang mang hỏi hệ thống: "Tiểu Sủng, sách của tôi đâu?"
[Ký chủ, 'Bách khoa toàn thư thú cưng các vị diện' không phải là một quyển sách thật, mà là một công cụ để kiểm tra thông tin. Sau khi giao dịch thành công, app này sẽ được tải về hệ thống, trong lúc kiểm tra thông tin, ký chủ chỉ cần nghĩ trong đầu là được rồi.]
"Như thế này à?" Mặc dù nghe rất thuận tiện, nhưng Hạ Cát có cảm giác tiêu một lần hết 1888 giá trị ước mơ thực sự chẳng có giá trị gì cả. Cậu hỏi lại: "Vậy nghe giảng thử đâu? Phải nghe thế nào?"
[Lớp học thử nghiệm có thể tự động kết nối với máy tính, sau khi ký chủ chọn thú cưng tham gia lớp học, thú cưng có thể nghe giảng trên máy tính cá nhân bất cứ lúc nào.]
"Sao lại chỉ có một đứa được nghe thế? Không phải đã cho tôi rồi sao? Tất cả mọi người nghe không được sao?"
[Khóa học thú cưng là chương trình học cấp cao. Chương trình học chủ trương dạy học viên theo năng khiếu của thú cưng. Thú cưng khác nhau học bài học khác nhau.]
Hạ Cát chậc lưỡi, nói là tùy tài năng mà dạy, tiêu bằng ấy giá trị ước mơ cũng chỉ có một đứa duy nhất được học, muốn cho những đứa khác học lại phải bỏ tiền ra mua! Đây là cái chương trình quỷ gì thế, lừa tiền người tiêu dùng à? Hạ Cát hoài nghi cái khóa học này có phải được thiết kế riêng để chuyên môn lừa tiền cửa hàng của cậu hay không đây!
Hạ Cát trái lo phải nghĩ, cậu không biết ai sẽ là người nghe giảng tốt nhất, chỉ còn cách đi hỏi thẳng từng người.
A Phượng vừa lúc rảnh rỗi không có chuyện làm đang ngồi ghế sofa chọc Ninja Mèo, Hạ Cát hỏi: "A Phượng, con có muốn học một khóa học ngắn hạn trên máy tính không? Ba vừa được tặng 'Khóa học thú cưng' đấy."
A Phượng không biết 'Khóa học thú cưng' là gì, nghe thấy hai chữ 'máy tính' hai mắt đã lòe lòe phát sáng hỏi: "Ba muốn livestream với con sao? Ba chờ một chút, con đi thay đổi phong cách đã."
"Này." Hạ Cát nhanh tay chặn cậu ta lại, luống cuống giải thích: "Không phải phát sóng trực tiếp, là lên lớp đó, có thể học được rất nhiều tri thức về loài của con."
A Phượng nghe không phải trực tiếp, nhiệt tình bị dập tắt, méo miệng không tình nguyện hỏi: "Lên lớp là gì hả ba? A Phượng không muốn đi học đâu."
"...." Hạ Cát im lặng, cũng không biết là cái gì nhưng đã phản xạ chối ngay, trực giác của thằng nhãi này nhạy quá rôi.
Dưa hái xanh không ngọt, Hạ Cát không bắt ép cậu ta nữa.
Hạ Cát nhìn bể cá, nhẹ nhàng gõ lớp kính pha lê, bé Tiên Cá nhô đầu ra khỏi mặt nước, ngọt ngào cười với Hạ Cát: "Ba, ba tìm con ạ?"
Hạ Cát cảm thấy bé Tiên Cá mặc dù không thể rời nước, nhưng khóa học cũng kéo dài mấy tiếng, ngồi trong bể cá hẳn cũng chẳng có vấn đề gì, vấn đề không lớn. Cậu dịu dàng nói: "Đúng vậy, tiểu Ngân à, ba mua một 'Khóa học thú cưng', con có muốn nghe không? Rất bổ ích đấy."
Bé Tiên Cá chớp đôi mắt xanh long lanh của mình, sửng sốt một chút, hô to với Hạ Cát một câu: "Ba! Con vẫn là em bé đấy nha!" Sau đó nhanh chóng lủi vào trong nước, đuôi cá vẫy một cái bắn nước tung tóe lên mặt Hạ Cát.
"Được rồi." Hạ Cát lau mặt, bất đắc dĩ thở dài.
Trên mặt và trên cổ đều ướt hết cả, Hạ Cát định vào phòng bếp lấy khăn khô lau qua, lại bắt gặp Bé Chuột đang làm bánh gato, cậu chẳng chút hy vọng gì hỏi: "Bé Chuột à, ba mua 'Khóa học thú cưng', con có muốn nghe không? Không muốn đi cũng không sao cả."
Bé Chuột để hỗn hợp bột vào trong lò nướng, vừa rửa tay vừa nói: "Được ạ, nhưng một tiếng sau con phải quay lại để làm nốt bánh gato."
Hạ Cát không nghĩ bé con có thể đáp ứng nhanh chóng như vậy, lập tức ôm chặt cậu, cảm thán nói: "Bé Chuột à, con đúng là áo bông tri kỷ của ba."
"Áo bông là gì hả ba?" Bé Chuột khờ dại hỏi lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT