Cửa nhà tôi bị gõ. Tôi vác hai cái quầng thâm to đùng, mơ mơ màng màng ra mở cửa.
Cố Viễn cầm một túi đồ ăn sáng to đùng đứng ngoài cửa. Thấy cậu, tôi tỉnh táo ngay lập tức, không chút do dự đóng sập cửa vào.
“Tống Phỉ! Cậu không muốn sống nữa à? Mau mở cửa cho tớ!”
Sau khi tôi dùng tốc độ nhanh nhất của mình để rửa mặt, thay quần áo, tôi run rẩy mở cửa nhà mình ra.
Cố Viễn làm mặt lạnh đi vào, đặt bữa sáng lên bàn.
“Tống Phỉ, cậu giải thích rõ ràng cho tớ. Cậu đang dở chứng cái gì thế?”
Thứ cho tại hạ không thể trả lời! Tôi im lặng khóc chít chít chít trong lòng.
“Cậu mua cái gì cho tớ thế?” Tôi chuyển chủ đề.
“Tớ cố ý chạy tới cổng trường cấp ba của chúng ta mua bánh bao cho cậu đấy. Tớ nhớ ngày trước hồi còn đi học cậu thích ăn bánh bao của nhà này nhất, sáng nào cũng thấy cậu ăn.”
Cố Viễn vừa lải nhải vừa bỏ bánh bao, sữa đậu nành, bánh quẩy nóng trong túi bỏ lên trên bàn. Sau đó cậu gọt cho tôi một quả táo.
Tôi vừa tập trung ăn vừa khóc trong lòng.
Cố Viễn vẫn luôn như vậy, cách cậu đối xử với tôi rất đặc biệt, không giống với cách cậu đối xử với những người khác.
Cậu nhớ rõ tôi thích gì, cậu hay mua cho tôi những món đồ ăn vặt mà tôi thích.
Tôi đi đến đâu thì cậu sẽ đi tới đó.
Thậm chí đến cả điền nguyện vọng vào đại học, cậu cũng điền vào một trường cùng thành phố với tôi.
Cái gì cậu cũng tốt, chỉ là cậu không thích tôi.
“Chậc chậc chậc, nhìn cái tướng ăn này của cậu nè, cậu là heo à?”
Cậu mới là heo! Tôi phẫn nộ há to miệng gặm lấy cái bánh bao.
Làm gì có ai ngày nào cũng khích đểu người mình thích đâu. Quả nhiên là Cố Viễn không thích tôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT