17.

Buổi sáng hôm sau, tôi ôm hai cái quầng thâm mắt to đùng bò từ trong lều ra. Từ khi tôi bị dính cái tật “Nói thật” này, tôi chưa được ngủ ngon hôm nào.

Hôm nào cũng vậy, cứ đến buổi tối thì tôi lại nhớ đến mấy tình huống muốn đội quần của mình ở ban ngày, nghĩ xong thì không ngủ nổi nữa. Không phải từ nay về sau tôi cứ bị như vậy suốt chứ?

Xấu hổ chết mất!

Nhìn Cố Viễn cũng có hai cái quầng thâm to đùng như tôi, trong lòng tôi cảm thấy bình thường hơn một chút.

Trương Thải Vi đi qua đây, hai mắt lấp lánh: “Eo, hai người hôm qua làm gì đấy?”

“Tống Phỉ, không ngờ cậu mạnh mẽ đến vậy luôn á! Cậu tập thể dục hay có phương pháp gì hay mà làm chẳng phát ra tiếng động vậy? Truyền cho tớ với!”

Sao người này đáng ghét thế?!?

Tôi chạy trối chết, không trả lời câu hỏi của cô nàng.

Thu dọn xong tất cả mọi thứ, lên xe về nhà. Tất cả mọi người đều rất tinh tế không làm phiền tôi cùng Cố Viễn, để lại không gian riêng tư cho chúng tôi.

Tôi cùng Cố Viễn ngồi trên xe. Tôi nhìn điện thoại, còn 3 tiếng nữa mới về đến nơi.

Người ta tỏ tình nhau xong thì anh anh em em yêu nhau.

Tại sao đến tôi thì mọi chuyện trở nên xấu hổ như vậy? Tôi thầm khóc chít chít chít trong lòng.

“Tống Phỉ, thật ra, thật ra chúng ta mới ở bên nhau. Có một số việc cậu đừng vội, tương lai còn dài.”

“Cái gì còn dài?”

Tôi lấy lại tinh thần, chỉ nghe được hai chữ cuối cùng.

Cố Viễn liếc mắt nhìn tôi một cái nhìn đầy thâm ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play