Mọi người trong văn phòng thanh niên tri thức đều đang cắm đầu làm việc, Nguyễn Dao chợt lên tiếng khiến mọi người giật nảy mình.

Mọi người ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một cô gái có làn da trắng nõn đang đứng ở cửa.

Một cô gái dịu dàng như vậy, thực sự muốn đi đến nơi khó khăn như biên giới sao?

Thấy mọi người không có phản ứng gì, Nguyễn Dao lại nói với ngữ khí chắc như đinh đóng cột: "Chào mọi người, tôi muốn đăng ký làm thanh niên tri thức đi tới biên giới"

Vẫn là chủ nhiệm Lý của văn phòng thanh niên trí thức lấy lại tinh thần trước: "Mời nữ đồng chí vào trong nói chuyện, Tiểu Vương mau rót cho vị nữ đồng chí này một ly nước"

Trợ lý tên Tiểu Vương đáp một tiếng, vội vàng chạy đi rót trà.

"Tôi là chủ nhiệm Lý của văn phòng thanh niên tri thức." Chủ nhiệm Lý đích thân đón người vào, "Nữ đồng chí năm nay bao nhiêu tuổi rồi, tên là gì?"

Chủ nhiệm Lý là một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi, có gương mặt hiền hòa, nhìn qua thì thấy là một người dễ tính.

Nguyễn Dao thầm cảm thấy may mắn: "Chào chủ nhiệm Lý, tôi tên là Nguyễn Dao, Nguyễn là chữ Nguyên có tai*, Dao trong dân tộc Dao, năm nay tôi 19 tuổi, đã tốt nghiệp trung học vừa mới đi làm được hai năm."

*阮 (Nguyễn) được ghép bởi bộ 阝và chữ 元 (Nguyên). Bởi vì bộ 阝nhìn trông giống cái tai nên Nguyễn được gọi là Nguyên có tai.

Chủ nhiệm Lý dừng một chút: "Đã có việc làm rồi, tại sao còn đến đăng ký làm thanh niên tri thức?"

Nhà nước khuyến khích thanh niên tri thức lên núi, xuống thôn để tham gia vận động khai hoang, những người có việc làm đặc biệt là những người có việc làm ở thủ đô thì thường sẽ không bỏ công việc để đi làm thanh niên tri thức.

Các nhân viên khác trong văn phòng cũng tò mò không kém.

Lông mi của Nguyễn Dao run lên, cô bắt đầu màn biểu diễn của mình.

Chỉ thấy cô che mặt nghiêng sang một bên, răng cắn chặt vào môi dưới.

Đồng thời bả vai không ngừng run rẩy, bộ dạng như rất khổ sở cố gắng chịu đựng để không khóc.

Mọi người kinh ngạc đến ngây người: Đây là làm sao vậy?

Chủ nhiệm Lý nắm lấy tay của Nguyễn Dao sốt ruột hỏi: "Đứa trẻ ngoan, cô gặp chuyện gì uất ức sao?"

Một lúc lâu sau, Nguyễn Dao mới quay người lại, ánh mắt đỏ bừng: "Cảm ơn mọi người đã quan tâm, tôi không sao"

Đương nhiên mọi người không tin lời cô, đặc biệt là Tiểu Vương: "Đồng chí Nguyễn, cô đừng sợ đồng chí chủ tịch từng nói rằng phụ nữ có thể nắm giữ một nửa bầu trời. Nếu cô có gì tủi thân thì cứ việc nói ra, các đồng chí nữ trong văn phòng của chúng tôi sẽ cùng nhau giúp cô phân xử"

Nhìn khuôn mặt chân thành của mọi người, Nguyễn Dao cảm thấy ấm áp trong lòng: "Một lần nữa cảm ơn tất cả mọi người, trước đây tôi từng là một trợ lý công đoàn trong xưởng dệt, nhưng mà cha mẹ tôi yêu cầu tôi nhường công việc cho em gái, còn vội vàng tìm cho tôi một nhà chồng để chu cấp nuôi dưỡng em trai"

Nghe vậy, mọi người đều nhíu mày.

Chuyện này không dễ xử lý.

Nếu người ức hiếp cô là những người khác thì họ còn có thể giúp cô đòi lại công bằng, nhưng bây giờ người ức hiếp cô lại là cha mẹ cô, người ngoài như họ cũng không tiện can thiệp vào.

Nguyễn Dao không làm khó mọi người quá lâu, cô nói tiếp: "Lúc tôi đọc sách, tôi đã từng thấy một câu nói, “Một đời người nên trải qua như thế này: khi nhìn lại quá khứ, người đó sẽ không hối hận vì đã lãng phí thời gian, cũng sẽ không xấu hổ vì đã không làm gì cả. Lúc hấp hối, người đó có thể nói rằng: Toàn bộ cuộc đời và sức lực của tôi đều đã cống hiến cho sự nghiệp vĩ đại nhất trên thế giới”

“Sau khi đọc câu nói này, tôi vô cùng cảm động, vì vậy tôi muốn tới biên giới làm thanh niên tri thức. Tôi muốn trong cuộc sống ngắn ngủi này, đóng góp chút nhiệt huyết của tuổi trẻ, thực sự làm được điều gì đó cho tổ quốc”

Tất cả mọi người nghe cô nói như vậy cũng rất cảm động.

Tiểu Vương quay đầu lau đi nước mắt.

"Nói hay lắm! Đồng chí chủ tịch có nói, trời đất rộng lớn nhiều đất dụng võ, thanh niên nên đến những nơi khốn khổ nhất, vì tổ quốc mà san sẻ khó khăn, vì tổ quốc mà bùng lên nhiệt huyết của tuổi trẻ"

Vừa rồi chủ nhiệm Lý cảm thấy cô trông trắng trẻo, khiến cho người khác yêu thích, lúc này nghe cô nói như vậy trong lòng lại càng yêu mến cô hơn nữa: "Nhưng về phía cha mẹ của cô, thật sự không có vấn đề gì sao?"

Trước đó, có một thanh niên tình nguyện đăng ký đi biên giới, họ đã nộp danh sách lên rồi, vốn định lên đường trong vài ngày tới nhưng gia đình của thanh niên này sau khi phát hiện ra đã phản đối gay gắt, họ còn sử dụng các mối quan hệ của mình, kiên quyết loại bỏ tên của thanh niên kia ra khỏi danh sách.

Vài ngày nữa đội ngũ đi biên giới sẽ xuất phát, trong danh sách đột nhiên thiếu mất một người, trong khoảng thời gian ngắn bọn họ cũng không biết tìm đâu ra người để bổ sung vào danh sách, sự xuất hiện của Nguyễn Dao đã giải quyết vấn đề khẩn cấp của họ.

Nhưng thông qua vết xe đổ lần trước, lần này bọn họ phải cẩn thận hơn một chút.

Nguyễn Dao kiên định nói: "Tôi là con cháu của nước Hoa, tôi yêu tổ quốc, không gì có thể ngăn cản quyết tâm báo đáp tổ quốc của tôi!"

"Bộp bộp bộp"

Một tràng pháo tay nồng nhiệt vang lên trong văn phòng.

Thiếu niên trí thì quốc trí, thiếu niên cường thì quốc cường.

(Ở đây ý nói thanh thiếu niên có tri thức thì đất nước có tri thức, thanh thiếu niên mạnh thì đất nước cũng mạnh)

Nếu quốc gia có thêm nhiều người trẻ tuổi giống như vậy thì con rồng phương Đông lo gì không thể phục hưng?

Nguyễn Dao mím môi, vẻ mặt đầy ngượng ngùng.

Mặc dù những lời trên có phần là diễn, nhưng cũng không phải lời nói dối mà là những cảm xúc thực sự từ trái tim cô.

Cô bị cha mẹ bỏ rơi từ khi còn nhỏ, được bà con họ hàng và chính phủ nuôi dưỡng, cho cô ăn và mặc cho cô được đến trường như những đứa trẻ khác.

Nhiều năm trôi qua, cô chưa bao giờ quên việc phải báo đáp mọi người.

Mặc dù bây giờ không có cách nào để báo đáp họ hàng, nhưng chỉ cần có thể vì tổ quốc, vì nhân dân phục vụ thì đi đâu cũng giống nhau.

Chuyện tiếp theo thì đơn giản hơn nhiều.

Văn phòng thanh niên tri thức báo tên của Nguyễn Dao lên, cũng nói cho cô một lượt những công việc cần phải chuẩn bị.

Từ văn phòng thanh niên tri thức đi ra, Nguyễn Dao đi đến cửa hàng bách hóa.

Tần Lãng sau khi ra khỏi nhà hàng Quốc Doanh thì không về nhà, mà đi đến nhà chị họ.

Tần Mạn nhìn thấy anh, ánh mắt hiếu kỳ nhiều chuyện: "Sao rồi, cô gái nhà họ Nguyễn kia trông như thế nào? Người ta có vừa ý em không?"

Chuyện hôn nhân này của Tần Lãng là do mẹ anh định ra, chẳng qua bây giờ là xã hội mới, không phổ biến chuyện tảo hôn này, để tránh bị người ta nắm thóp, hai nhà đều chưa từng đề cập đến hôn sự này với người ngoài.

Mười mấy năm trước Tần gia bị điều đến Đại Tây Bắc, tới bây giờ hai người trẻ tuổi cũng chưa từng gặp mặt, lần này đúng lúc Tần Lãng trở về, vì thế nhanh chóng dự định để cho hai người trong cuộc dùng cách xem mắt gặp nhau một lần rồi mới công bố ra bên ngoài.

Tần Lãng đi vào trong phòng, giọng điệu vẫn thờ ơ: "Cô ấy chủ động hủy hôn ước"

Nói xong anh ngồi xuống sofa, một đoạn chân dài duỗi ra bên ngoài.

Tần Mạn đi theo phía sau tiến vào, một cước đá văng chân của anh vội vàng hỏi: "Có phải em đã làm chuyện gì không tốt, mới khiến đồng chí nữ người ta ghét bỏ em đúng không?"

Tay Tần Lãng gối dưới đầu, cười nhạt: "Có lẽ cô ấy cảm thấy đầu em không đủ dẹt."

Tần Mạn: "…"

Đầu năm nay phổ biến đầu dẹt, nhưng năm đó khi Tần Lãng sinh ra mẹ anh không hiểu, không để cho đầu anh ngủ thành hình dẹt.

Đầu không đủ dẹt thực sự nhìn không được đẹp, nhưng ai lại đi hủy bỏ hôn ước vì cái này?

Đây không phải là chuyện nhảm nhí sao?

Tần Lãng đối mặt với ánh mắt khinh bỉ của cô, liếm liếm môi: "Chị, vài ngày nữa em sẽ đi đến mỏ dầu Thái Lợi, nói không chừng đời này chúng ta sẽ không gặp lại nữa, chị không thể đối xử tốt với em một chút sao?"

Tần Mạn giật mình, lập tức gần như nhảy dựng lên: "Cái gì mà mỏ dầu Thái Lợi, em không phải vừa mới từ Khắc Lạp Mã Y về sao? Sao lại đi đến mỏ dầu Thái Lợi nữa?"

Tần Lãng nhíu mày: "Trước khi về thủ đô, em đã nộp đơn xin điều chuyển, tổ chức đã phê duyệt rồi"

Tần Mạn trợn mắt trừng anh: "Lớn già đầu rồi mà sao làm việc còn tùy hứng như thế, ông nội với chú ba biết không?"

"Em không nói với họ"

Tần Mạn chỉ vào anh "em em em" nửa ngày mới nói: "Em không lo chú ba sẽ tức giận sao?"

Tần Lãng thu liễm đôi mắt đào hoa: "Ông ấy có ngày nào là không giận em à?"

Tần Mạn hơi dừng lại: "Cha con thì lấy đâu ra ghi thù giận hờn nhau, thật ra chú ba rất quan tâm đến em"

Tần Lãng cười khẽ, con ngươi màu đen lộ ra vẻ châm biếm: "Quan tâm? Bây giờ ông ấy còn ước không có đứa con trai như em kìa"

Tần Mạn: "…"

Trong phòng khách dần im lặng.

Một lúc lâu sau Tần Mạn mới đứng lên: "Bỏ đi, chị biết chị cũng không thuyết phục được em, điều kiện bên mỏ dầu Thái Lợi quá gian khổ, chị vẫn nên chuẩn bị trước cho em vài thứ"

Cậu em trai của cô nhìn thì có vẻ bất cần, nhưng thực ra thì trong xương cốt anh bướng bỉnh hơn bất cứ ai, nếu không ban đầu anh cũng sẽ không mặc kệ sự phản đối của gia đình mà từ bỏ Đại học Thanh Hoa, một mực đăng ký vào Học viện Dầu khí.

Sau khi tốt nghiệp anh cũng không thông báo cho gia đình mà chạy thẳng đến Khắc Lạp Mã Y làm trợ lý.

Khắc Lạp Mã Y có điều kiện khắc nghiệt, thiếu nước và nhiều gió, hoang vu mênh mông. Tháng đầu tiên đi anh đã bị nhiễm kiết lỵ, sau đó cô mới biết rằng tháng đó anh gầy đi tận 15kg, cả người gầy đến mức da bọc xương, suýt chút nữa thì không qua khỏi.

Nhưng những chuyện này anh chưa từng kể với người nhà.

Lần này anh trở về từ Khắc Lạp Mã Y, cô nghĩ rằng sau này anh sẽ không đi nữa, ai biết được thằng nhóc này không nói với tất cả mọi người trước khi trở về đã nộp đơn xin điều chuyển đi mỏ dầu Thái Lợi.

Điều kiện ở mỏ dầu Thái Lợi gian khổ tồi tàn, không hề kém cạnh Khắc Lạp Mã Y, Thái Lợi cách thủ đô mấy ngàn cây số, lần này đi chỉ sợ thật sự là đi cả đời.

Nhưng khi nghĩ tới anh có thể cống hiến cho cơ sở dầu mỏ của đất nước, cô không thể không tự hào về anh.

Tần Lãng cong khóe môi, cặp mắt cánh đào lấp lánh: "Cảm ơn chị, quả nhiên vẫn là chị đối xử tốt với em nhất"

Tần Mạn đối diện với khuôn mặt tươi cười của anh, tức giận đến mấy cũng không bộc phát ra được, trừng mắt nhìn anh một cái rồi xoay người đi chuẩn bị đồ đạc.

Tần Lãng nhìn bóng lưng cô đi xa, nụ cười trên khóe miệng thu lại.

Nguyễn Dao từ cửa hàng bách hóa đi ra đã là chuyện của 2 tiếng sau.

Đồ của thời đại này thực sự rất rẻ, năm hào là có thể mua mười quả trứng gà, một đôi giày da tốt cũng chỉ cần mười đồng.

Nhưng đồng thời cô cũng rất nghèo.

Ngoại trừ 90 đồng mà dì Vương đưa ngày hôm đó thì không có thêm một đồng nào cả.

Tồi tệ hơn là cô không có phiếu.

Nơi cô sẽ đến là Tháp Lạp Đồ, mùa đông ở đó nhiệt độ thấp nhất có thể tới âm 30 độ, cô phải chuẩn bị tốt tất cả các loại đồ giữ ấm.

Ngoài ra, cô còn phải chuẩn bị một ít thuốc thường dùng và đồ dùng sinh hoạt.

Nếu không đến bên kia, chỉ sợ là muốn mua cũng không mua được.

Đơn giản mà nói thì cô cần tiền và phiếu.

Đúng lúc này, phía trước truyền đến một giọng nam: "Đồng chí Nguyễn, bên này."

Nguyễn Dao ngẩng đầu, nhìn thấy bên đường có một chiếc xe màu xanh lá cây, một cái đầu vươn ra ở chỗ ghế lái, là Tiểu Mạnh cán bộ thanh niên tri thức.

Nguyễn Dao tươi cười đi tới: "Đồng chí Mạnh, sao anh lại ở đây?"

Tiểu Mạnh dùng ánh mắt đồng tình nhìn cô: "Tôi đi đưa văn kiện về, đồng chí Nguyễn vừa mới ra khỏi cửa hàng bách hóa à?"

Nguyễn Dao gật đầu: "Vài ngày nữa sẽ xuất phát, tôi muốn chuẩn bị chút đồ"

Tiểu Mạnh dừng một chút nói: "Nhà tôi có rất nhiều người thân làm việc trong công xưởng, nếu đồng chí Nguyễn thiếu cái gì thì có thể nói với tôi"

Đúng là muốn ngủ gật thì có người đưa gối*.

(*Ý nói đang khó khăn thì có người tới giúp đỡ)

"Vậy thì cảm ơn anh nhiều, bởi vì đăng ký quá muộn rất nhiều cửa hàng bách hóa cũng không có"

Tiểu Mạnh khoát tay: "Không cần khách sáo, nếu không tôi đưa đồng chí Nguyễn về nhà, chúng ta trên đường đi vừa đi vừa nói chuyện nhé?"

Đồng chí Nguyễn thật sự quá đáng thương, gặp phải cha mẹ thiên vị như vậy.

Đồng thời đồng chí Nguyễn lại mạnh mẽ như thế.

Điều khiến mọi người ngưỡng mộ nhất là lòng yêu nước của cô, thực sự khiến người khác không thể không cảm động.

Lúc sáng, sau khi cô rời đi những người trong văn phòng đã thảo luận rất lâu, tất cả đều muốn làm hết sức mình để giúp đỡ cô.

Nguyễn Dao cầu còn không được, thoải mái mở cửa ghế phụ ngồi lên.

Lúc xe lái đến gần đại viện của gia đình, cô đã lấy được quần áo bông, chăn bông, còn có ấm đun nước quân dụng và các vật tư khác.

"Đồng chí Mạnh, cảm ơn đồng chí, hẹn gặp lại vào ngày mai"

Nguyễn Dao vừa nói cảm ơn vừa xuống xe, lúc đóng cửa xe đột nhiên thoáng nhìn thấy một bóng người tránh phía sau khúc rẽ trước mặt.

Tốt lắm.

Người có thể đưa tiền, đưa phiếu cho cô tới rồi.

"Được, ngày mai gặp"

Tiểu Mạnh nhấn ga rời đi.

Thấy xe vừa rời đi, Nguyễn Thanh Thanh lập tức chạy từ khúc rẽ ra "Người vừa đưa chị về là ai?"

Nguyễn Dao nhướng mày: "Tại sao chị phải nói cho em biết?"

Nguyễn Thanh Thanh tức giận xì khói: "Chị không nói cho em biết, em sẽ đi tố cáo chị quan hệ nam nữ lăng nhăng!"

Nguyễn Dao nhún vai: "Vậy em đi đi, nhưng đừng nói chị không cảnh cáo em trước, ông nội của người vừa nãy là tư lệnh, cha là phó cục trưởng cục công an, nếu em dám bịa đặt, chỉ sợ người đầu tiên bị bắt đi nông trường chính là em đấy"

"???"

Nguyễn Thanh Thanh hít một hơi khí lạnh.

Điều kiện này so với vị hôn phu trước kia của Nguyễn Dao còn tốt hơn!

Hai mắt Nguyễn Thanh Thanh sáng lên như mèo thấy mỡ: "Chị ơi, sao chị lại quen biết được người như vậy thế?"

Nguyễn Dao đưa tay ra, đột nhiên thở dài nói: "Mấy năm rồi chị không mua quần áo rồi, nhưng không có tiền cũng không có phiếu."

"…"

Nguyễn Thanh Thanh nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng để biết tin tức của người đàn ông kia, cô ta tức giận lấy ra mười đồng và mười tờ phiếu từ túi của mình đưa cho cô.

Nguyễn Dao nhận lấy đếm đếm, khóe miệng nở nụ cười: "Muốn chị nói không phải là không thể, nhưng không phải em đã có đối tượng xem mắt rồi sao, chẳng lẽ em muốn bắt cá hai tay sao?"

Ánh mắt Nguyễn Thanh Thanh lóe lên: "Em với anh ta không thành, chủ yếu là em thấy anh ta chướng mắt."

Nguyễn Dao nở nụ cười: "Em thực sự là tự dát vàng lên mặt mình."

Ai ngờ ngay sau đó cô lại nghe Nguyễn Thanh Thanh nói ra lời kinh người: "Đối tượng xem mắt kia của em không lên được!"

Nguyễn Dao:???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play