Nguyễn Thanh Thanh đi vào đúng lúc thấy cô đang soi gương, lòng trắng mắt đảo một cái, bĩu môi cười nói: "Mặt mũi nhợt nhạt thiếu tinh thần như vậy mà còn dám soi gương?"
Ánh mắt Nguyễn Dao lướt qua mặt cô ta, gật đầu một cái đầy cảm khái: "Còn mặt của em thật là phúc hậu"
Nguyễn Thanh Thanh ngẩn ra, hoàn toàn không ngờ Nguyễn Dao lại khen mình.
Không đợi cho cô ta đắc ý, Nguyễn Dao đâm cho một dao: "Bản mặt như bánh nướng của em chắc phải lấy máng heo mới chứa vừa sự phúc hậu và đầy đặn như vậy chứ nhỉ?"
"..."
Nguyễn Thanh Thanh giận run, giọng nói lập tức trở nên bén nhọn: "Mặt của Nguyễn Dao nhà chị cũng đâu đẹp gì mà cười tôi? Lần nào thấy đàn ông cũng cười lẳng lơ, đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ!"
Mặt mũi của Nguyễn Dao sẽ rất được chào đón ở đời sau, có lẽ do ở thời đại này nhất là thế hệ trước, cảm thấy cô thiếu đoan trang chững chạc.
Từ nhỏ đến lớn, không ít lần Nguyễn Thanh Thanh dùng chuyện này chửi nguyên chủ, khiến nguyên chủ rất tự ti, lúc đi đường đều khom lưng cúi đầu không dám nhìn ai.
Nguyễn Dao ném đống quần áo trên tay sang bên cạnh, không nói thêm lời nào.
Nguyễn Thanh Thanh thấy cô không nói lời nào, phút chốc càng vênh váo hơn, lúc đi tới còn cố ý dùng mông to khủng đẩy cô một phát.
Nguyễn Dao vịn vào cạnh tủ gỗ, khóe miệng từ từ cong lên, vung dây lưng lên quất một cái.
Dây lưng quất vào cạnh tủ gỗ phát ra tiếng "Đét ".
Hửm, tiếng gì đấy??
Nguyễn Thanh Thanh ngơ ngác, ngay sau đó chỉ kịp nghe tiếng “đét”, mông cô ta đã cảm nhận được cơn đau rát.
Hu hu hu. . . Đau chết mất!
Thế mà Nguyễn Dao lại dám dùng dây lưng đánh vào mông cô ta!!!
Nguyễn Thanh Thanh vừa đau vừa căm phẫn, giận run người, muốn quay ngoắt lại liều mạng với cô.
Nguyễn Dao vốn không cho cô ta cơ hội, ngay lập tức quất thêm ba cái.
Dây lưng trong tay Nguyễn Dao không làm bằng da mà là loại giống vải bạt, rắn chắc liên tục quất vào da thịt ở mông Nguyễn Thanh Thanh. "Đét đét đét" vang giòn, thanh âm trong trẻo êm tai, tựa như một khúc nhạc.
Nguyễn Thanh Thanh vừa tránh vừa né vừa phát ra tiếng gào như lợn bị trọc tiết: "Nguyễn Dao, chị bị điên à? Chị mau dừng tay cho tôi!"
Vương Phân nghe thấy tiếng gào thét liền chạy vào, bà ta kinh sợ khi bắt gặp cảnh này.
Nguyễn Thanh Thanh khóc "huhu"
"Mẹ, mẹ cứu con với Chị Nguyễn Dao muốn đánh chết con!"
Lúc này Vương Phân mới lấy lại tinh thần, bà ta tiến đến vừa giật tay Nguyễn Dao vừa mắng: "Cô lại bày trò gì? Tôi nghe theo yêu cầu của cô làm cho cô cái giường, cô còn có gì không hài lòng?"
Nguyễn Dao cảm thấy ghê tởm tới mức thiếu chút nữa muốn nôn.
Nguyễn Gia ép nguyên chủ nhượng lại công việc, ép cô ấy gả cho gã đàn ông thối nát, khiến nguyên chủ đau khổ tột cùng mà lâm bệnh nặng. Vì nhường công việc cho Nguyễn Thanh Thanh nên mới để cho cô chiếc giường dựng bằng một tấm ván gỗ ở trong phòng.
Thế mà trong miệng Vương Phân lại biến thành nguyên chủ cố tình gây chuyện.
Nguyễn Dao lạnh mặt, trong khi giả vờ tránh cô cố ý lấy dây lưng quất vào mông Vương Phân.
Vương Phân đau tái mặt: "Cô điên thật rồi à?"
Nguyễn Thanh Thanh cũng nghĩ Nguyễn Dao bị điên, nhưng cô ta không dám xông đến ngăn cản. Cái mông còn đang tê tê âm ỉ đây này.
Vì vậy, cô ta trơ mắt nhìn mông Vương Phân bị quất mấy cái.
Nguyễn Dao vờ lo lắng gọi mấy người đang đứng trong sân, đã đến lúc rồi.
Cô ra tay trước, ném dây lưng xuống dưới chân Vương Phân, mắt đỏ ửng: "Từ nhỏ đến giờ, ngày nào con cũng phải dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, làm việc nhiều không kém trâu bò, còn Thanh Thanh với Kim Bảo chẳng phải làm gì hết. Nhiều lúc con thật sự nghi ngờ mình có phải con ruột của mấy người không?"
Vương Phân sợ hết hồn, mí mắt giật giật: "Cô… cô nói nhăng nói cuội gì đấy?"
"Con nói bậy? Trước giờ con đều nghe các người phải nhường ăn, nhường mặc, đến cả công việc cũng nhường nốt, vậy mà Thanh Thanh còn chưa vừa ý, chẳng lẽ còn muốn con tặng vị hôn phu cho cô ta thì mới chịu bỏ qua hay sao?"
Nói xong cô che mặt chạy đi, trước khi đi không quên mang theo quần áo trên tủ gỗ.
Trong phòng yên tĩnh lại.
Hai mẹ con bị quất mông nhìn nhau một cái, bầu không khí vô cùng lúng túng.
Mí mắt Nguyễn Thanh Thanh nhay nháy, đột nhiên nhỏ giọng hỏi: "Mẹ, mẹ nói xem, chị ta chắc không biết vụ hôn sự bị đổi đâu nhỉ?"
Chân mày của Vương Phân nhăn lại, lát sau mới lắc đầu: "Chắc là không"
Nếu biết, nó chắc chắn sẽ không an tĩnh, lạnh nhạt như vậy.
Lại nói, mẹ chồng bà ta an bài cho Nguyễn Dao mối hôn sự này là rất tuyệt vời. Tần gia có nền tảng là cán bộ, nếu có thể thành thông gia với Tần gia, sau này lúc Kim Bảo tốt nghiệp, việc tìm chỗ làm sẽ không gặp khó khăn nữa.
Nhưng đầu bà mẹ chồng hẳn có vấn đề. Năm đó bà ta gần như đã quỳ xuống cầu xin mụ giao cuộc hôn nhân này cho Thanh Thanh, nhưng mụ cũng không chấp nhận. Bây giờ đừng trách bà ta hoán đổi mối hôn sự này.
Nguyễn Thanh Thanh nghe vậy, tâm trạng mới dần thả lỏng: "Ả hồ ly tinh Nguyễn Dao kia dám cả gan đánh con, sớm muộn gì con cũng sẽ..."
Vương Phân cắt lời cô ta: "Trước khi hôn sự được quyết định, con ngoan ngoãn một chút cho mẹ, nhỡ mà hỏng chuyện thì đừng có đến tìm mẹ khóc lóc!"
Nguyễn Thanh Thanh bĩu môi, không cam lòng vâng dạ.
Nguyễn gia náo loạn như vậy, người trong viện sớm đã nghe được, lại thấy Nguyễn Dao dụi mắt chạy vào phòng tắm, không khỏi đồng loạt lắc đầu:
"Nguyễn gia lại có chuyện à?"
"Con bé Nguyễn Dao nghe lời hiểu chuyện mà không hiểu sao vợ chồng bọn họ cứ phải thiên vị như vậy?"
"Thì chẳng vậy à, cứ mãi làm thế sớm muộn gì cũng làm lòng đứa nhỏ nguội lạnh!"
Nguyễn Dao cúi thấp đầu, không ai nhìn thấy đằng sau đôi mắt đầy bi phẫn là khóe môi đang cười nhẹ.
Cô không có hứng thú với tranh đấu, càng không để ý đến việc cảm hóa người Nguyễn gia, chẳng qua là do bọn họ mắt mù gây gổ, cô không ngại quất cho họ ngừng lại mới thôi.
Cũng xem như giúp nguyên chủ xả giận.
Chắc do bị Vương Phân cảnh cáo nên sau đó Nguyễn Thanh Thanh không gây chuyện nữa.
Vương Phân cũng không mách lẻo vụ bà ta bị đánh vào mông với chồng, dẫu sao chuyện này hơi khó mở miệng.
Hôm sau, Nguyễn Dao ngủ đến khi toàn thể Nguyễn gia có mặt rồi mới rời giường.
Cơm nước xong, cô giống như Nguyễn Thanh Thanh, đẩy bát một cái ngồi bất động.
Vương Phân thấy cô không chăm làm việc nhà như trước đây, mặt đen như đít nồi. Nhưng hôm nay còn có chuyện quan trọng hơn phải xử lý nên bà ta hít sâu một hơi rồi nuốt cơn giận trở về.
Thấy trời không còn sớm, tay Vương Phân cầm giẻ lau quay về phía phòng gọi: "Thanh Thanh, con chuẩn bị xong chưa?"
Tiếng nói vừa dứt, cửa phòng "kẹt" một tiếng mở ra.
Nguyễn Dao liếc sang chỉ thấy Nguyễn Thanh Thanh, người ăn xong cơm liền lẩn vào phòng, thay bộ thường phục trên mặt không biết trát loại phấn gì trắng bệch đến dọa người.
Nguyễn Thanh Thanh xoay một vòng, ngẩng đầu hỏi: "Mẹ, con mặc như thế này đẹp chứ?"
Vương Phân quét mắt qua mặt cô ta, một lời khó nói hết.
Nguyễn Kim Bảo đang nghịch pháo trúc ngoài sân chạy vào, không khỏi sợ hết hồn: "Chị hai, chị hù chết em rồi. Bộ dạng của chị bây giờ nhìn như ếch rừng quý hiếm biến thành con cóc ấy. Có thành ngữ gì nhỉ, đúng rồi, ngô không ra ngô, khoai không ra khoai"
Nguyễn Thanh Thanh: ". . ."
Vương Phân: ". . ."
"Ha ha ha..."
Nguyễn Dao thiếu chút cười sái quai hàm.
Cô không ngờ Nguyễn Kim Bảo còn là một cao thủ nói trúng tim đen.
Nghe Nguyễn Dao cười như nắc nẻ, Nguyễn Thanh Thanh giận muốn chui xuống đất.
Da cô ta vốn dĩ sinh ra đã đen, bất luận chăm sóc thế nào cũng không trắng lên nổi, ngược lại da con hồ ly Nguyễn Dao kia trắng nõn nà không thua nước đậu. Cô ta tức phát điên!
Vương Phân: "Con đi rửa mặt cho sạch, cũng đừng làm mấy việc thừa thãi nữa. Không còn nhiều thời gian, chúng ta phải nhanh xuất phát thôi."
Nguyễn Dao nghiêng đầu nhìn về phía Vương Phân: "Thanh Thanh cũng đi theo à?"
Vương Phân bình thản nói: "Thím cô, hay còn gọi là em gái của cậu cô, giới thiệu cho Thanh Thanh một đối tượng, nhân tiện chủ nhật hôm nay nó không cần đi làm, liền hẹn ở nhà hàng quốc doanh để bọn nó gặp mặt."
Nguyễn Dao hờ hững đáp: "Ồ, trùng hợp vậy cơ à?"
Tim Vương Phân đập chậm một nhịp: "Trùng hợp gì chứ? Tuổi Thanh Thanh cũng không còn nhỏ, lúc này cần chọn nhà chồng. Tính tình cô cũng vừa vừa phải phải thôi, tôi khuyên cô nhường công việc cho Thanh Thanh cũng vì muốn tốt cho cô thôi."
"Người đàn bà cần nhất là nhà mẹ, có nhà mẹ đẻ tốt mới có tiền đồ, nhà chồng mới coi trọng cô. Cô nhường công việc cho Thanh Thanh thì nhà ta vẫn có ba công nhân, chờ cô lập gia đình, rồi nhà chồng cô chung tay nuôi Kim Bảo lên đại học, đến lúc đó nhà ta có ba công nhân thêm một sinh viên đại học, nhà chồng còn không cưng chiều cô à?"
Nguyễn Dao lại cảm thấy buồn nôn rồi nhưng cô vẫn gật gù: “Nói cũng phải."
Món nợ cho sự buồn nôn này, sau này cô sẽ tính sổ với bà ta.
Việc khẩn cấp trước mắt là đập tan hôn sự này.
Vương Phân thấy cô trở lại cái vẻ dịu ngoan như ngày xưa, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chờ Nguyễn Thanh Thanh rửa mặt xong, đám người liền lên đường đến nhà hàng quốc doanh.
Nguyễn Thanh Thanh vẫn còn ghi hận vụ bị cười nhạo, dọc đường cứ hếch mũi trợn mắt với Nguyễn Dao.
Ngay cả một ánh mắt Nguyễn Dao cũng không cho cô ta, cô mải ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh.
Kinh thành thập niên 60 không có xe cộ đông nghịt, trên đường thỉnh thoảng gặp một hai chiếc xe đạp lướt qua, nơi nơi nhuốm màu u tối nhưng tinh thần dân chúng rất phấn chấn.
Đi gần một giờ mới đến nhà hàng quốc doanh ở phía bắc phố Tây Thiện.
Nhà hàng có bảng tuyên truyền, trên dùng phấn viết hàng chữ: "Hướng về giai cấp công nhân, chiến sĩ tiên phong- nếu muốn làm vua vui lòng học tập!"
Nguyễn Dao nghiêm túc làm ra tư thế chào hỏi với người đứng gần bảng tuyên truyền, rồi mới đi theo Vương Phân vào nhà hàng quốc doanh.
Nhà hàng quốc doanh này trước là một quán rượu nổi danh, tổng cộng có hai tầng, trong đó còn giữ lại vách ngăn cho mỗi gian.
Muốn có vách ngăn phải trả hơn năm xu, người thường không muốn tốn nhiều tiền, nên vào hai lầu này trừ ba mẹ con Nguyễn Dao thì không có ai khác.
Vương Phân yêu cầu với nhân viên phục vụ hai gian vách ngăn, một đầu một cuối, Nguyễn Dao bị sắp xếp vào gian cuối.
Từ khi vào vách ngăn, Vương Phân không ngừng tẩy não cho Nguyễn Dao: "Dù bề ngoài đồng chí Đàm chỉ có hơi bình thường nhưng phúc lợi của đơn vị hắn khá tốt, hơn nữa người biết chăm lo cho gia đình mới là người chồng phù hợp nhất. Lát nữa cô cũng đừng biến tôi thành người ác độc, biết không?"
"Dạ."
Nguyễn Dao cười gật đầu, trong lòng đồng thời thầm đếm.
Ba
Hai
Một
Vừa nhẩm xong, Vương Phân đột nhiên "ái" một tiếng, xanh mặt ôm bụng: "Sao bụng tôi đau vậy chứ? Tôi ra ngoài tìm nhà vệ sinh giải quyết, cô ngoan ngoãn ở đây cho tôi. . ."
Lời còn chưa dứt, bụng bà ta lại quặn đau không đợi Nguyễn Dao trả lời đã xông ra ngoài.
Bên ngoài vang lên một loạt tiếng bước chân, từ gần thành xa, cuối cùng không còn nghe thấy gì nữa.
Nguyễn Dao cong khóe miệng.
Vóc dáng và sức khỏe của Vương Phân có liên quan đến nhau. Bà ta ăn đồ có dính đậu xanh sẽ lên cơn đau bụng, vừa rồi cô tranh thủ trộn vào trong ly của bà ta một ít bột đậu xanh.
Lát nữa cô muốn giả vờ diễn trò phá hôn sự, nhỡ có Vương Phân ở đây, bà ta sẽ không để cô yên.
Ngay tại lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng của một người đàn ông: "Xin hỏi bên trong có phải đồng chí Nguyễn không?"
Giọng nói trầm thấp, mang chút thờ ơ, rất dễ khiến lỗ tai người nghe mang thai.
Lỗ tai Nguyễn Dao động một cái, không khỏi sinh lòng hiếu kỳ đối với đối tượng hẹn hò của Nguyễn Thanh Thanh.
Cô đứng lên đi tới cửa, ngó ra ngoài.
Chỉ thấy một người đứng ở cửa vách ngăn, bóng lưng thon dài cao ngất, mặc áo sơ mi trắng phối với quần âu kiểu Tôn Trung Sơn, lộ ra bờ vai rộng, eo thon, chân dài.
Nhưng cái này không phải trọng điểm.
Trọng điểm là chỗ quần âu đen rộng thùng thình lại bị nhô lên một độ cong hoàn mỹ.
Eo và mông cong, hông chó đực.
Dáng vẻ của thần tiên nha.
Nguyễn Dao lập tức trở nên kích động. Nhìn chằm chằm bờ mông cong vểnh huýt sáo.
Tần Lãng đang định vào vách ngăn: ? ? ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT