23

Trong lúc đám đông hỗn loạn, Kiều Kiều bị dọa khóc, con đưa em đi vào trong nhà.

“Chu Nhân Nhân, cái con ôn thần, đừng đụng vào Kiều Kiều!” Mẹ con nhào tới, ôm lấy Kiều Kiều.

Bà ấy còn đẩy vai con làm con bị ngã.

Con chóng mặt hoa mắt, đến đứng dậy cũng không dậy nổi.

Cô Thúy hốt hoảng ôm lấy con, dượng lại muốn tiếp tục xử lý mẹ con.

Con lắc lắc đầu, tỉnh táo lại.

Con nhìn thẳng vào mẹ, nhìn khuôn mặt đầy phẫn nộ của bà.

Đó là gương mặt mà kiến con vô cùng sợ hãi.

Hai năm đã qua, nhưng nó vẫn như bóng đen tâm lý chẳng thể nào quên đi được.

“Con khỉ chết dẫm, đã đen còn xấu, cút đi!”

“Nhìn bộ dáng của mày thế này, tao làm sao lại sinh ra thứ như mày cơ chứ?”

“Ôn thần, sao chổi, đều tại mày hại cái nhà này nghèo như vậy!”

Từng câu, từng chữ bao phủ nuốt chọn trí óc non nớt của con, mãi không ngừng lại.

2 tuổi, 4 tuổi, 6 tuổi, 8 tuổi……

Cuối cùng phải bao lâu, mới ngừng lại đây?

Vì thế con nói: “Mẹ, con muốn hiểu một chuyện.”

Mẹ con sững sờ, cau mày nhìn con chằm chằm.

Tất cả họ hàng thân thích đều yên lặng, kinh ngạc nhìn con.

Nhìn con một đứa trẻ con nớt.

Con nói: “Mẹ, con không phải sao chổi, con là ngôi sao may mắn.”

Mẹ cười nhạo: “Mày đang nói cái quái gì vậy? Cô mày dạy mày nói thế à? Ha ha ha cười chết tao.”

“Là con tự mình hiểu.” Con từ trong lòng cô Thúy đứng dậy.

Con đi đến trước mặt mẹ, thân hình nho nhỏ của con cao hơn mẹ đang ngồi xổm.

“Mẹ, là con ước bố và mẹ ngày càng nhiều tiền, là con ước anh trai sẽ thi đậu Bắc đại, ước vào ngày em gái sinh ra.”

Con nhìn về phía anh trai.

Anh trai cũng nhìn con, ngực phập phồng, đôi môi hơi run run.

“Anh trai, bánh mì anh cho em ăn không ngon, em cắm tăm vào đấy để ước, cầu nguyện cho anh và bố mẹ đạt được mong muốn.”

Con đã nói ra những suy nghĩ con cất giấu đã lâu.

Âm thanh của con vẫn còn non nớt, nhưng cảm xúc của con thì trang nghiêm.

Con là ngôi sao may mắn, con không phải sao chổi.

Anh trai rơi nước mắt: “Anh biết…… anh tìm thấy nhật ký của em ở phòng chứa đồ, em viết tất cả trong đấy, anh xin lỗi, thật lòng xin lỗi Nhân Nhân.”

Anh nói xong, cũng bỏ đi mà không quay đầu lại.

Họ hàng thân thích nhìn nhau.

Sắc mặt của bố mẹ thay đổi liên tục.

Dượng lại gần xoa xoa đầu con, rồi bế con lên.

“Nhân Nhân thực sự là ngôi sao may mắn, các người biết không? Ngày đầu tiên bọn tôi đón con bé về đã trúng 50 nghìn tệ. Sau đó, lúc chúng tôi cần tiền để tiếp nhận trạm chuyển phát nhanh, Nhân Nhân lại giúp chúng tôi trúng 100 nghìn.”

“Con bé mỗi ngày đều mong ước cho tôi kiếm được nhiều tiền, cho nên chúng tôi làm ăn càng ngày càng phát đạt. Còn nữa, nhờ sự may mắn của Nhân Nhân, vợ tôi có thai rồi.”

Dượng kiêu ngạo và hưng phấn.

Mọi người nhìn cô Thúy: “A Thúy có thai? Sao lại không kể?”

“Có thai ạ, định sinh xong rồi nói.” Cô Thúy cởi áo khoác, bụng lộ ra, chỉ cần nhìn là biết mang thai.

“Bọn em đều rất biết ơn Nhân Nhân, nếu không có con bé, bọn em chắc vẫn đang ở nhà đi thuê rồi làm công việc lặt vặt.”

Cô Thúy cảm động lau khóe mắt, nở nụ cười: “Cho nên, để báo đáp Nhân Nhân, ngôi nhà này đứng tên con bé, vì con bé bọn em mới mua ngôi nhà này.”

Lời cô Thúy làm mọi người kinh ngạc, con thậm chí còn không biết chuyện này.

Họ hàng thân thích ồ lên, sau đấy là muôn vàn cảm xúc.

Mẹ con không tin nổi: “Chúng mày mua nhà này cho nó? Mua cho con ôn thần này?”

“Không cho con bé chẳng lẽ cho chị? Nhân Nhân là con gái tôi, tôi không những muốn cho con bé căn nhà này, mà về sau một nửa tài sản đều cho con bé, tôi quê mùa chỉ biết dùng tiền, sau này có kiếm trăm nghìn hay triệu tệ, thì một nửa đều là của Nhân Nhân!” Dượng khí phách kiên định mà nói.

Ông nói trước mặt tất cả họ hàng thân thích, để mọi người làm chứng cho lời hứa hẹn của ông.

Họ hàng thân thích náo động một trận, kêu lên: “A Tuấn đúng là đàn ông đích thực, tốt!”

Sắc mặt bố mẹ trắng bệch, suy sụp, im lặng rất lâu.

Mọi người đều nhìn họ, như thể xem họ có thể làm ra trò tác yêu tác quái nào nữa.

Bố con không còn mặt mũi mà ở lại, nhìn con một cái rồi đưa mẹ rời đi.

Mẹ con ôm Kiều Kiều, sự điên cuồng trong đôi mắt của bà đã biến mất chỉ còn sự mệt mỏi

Bà ấy đang nhìn con.

Con rúc vào trong lòng dượng, cho đến khi bố mẹ u ám dời đi.

24

Hôm nay có rất nhiều chuyện xảy ra, làm không ít họ hàng thân thích chấn động.

Con trở thành ngôi sao may mắn mà ai cũng hâm mộ.

Con còn nhận được mấy chục bao lì xì, đều do họ hàng cho.

Nói rằng những năm trước tết quên cho con lì xì, bây giờ phải bù lại.

“Thật là một lũ tham danh tham lợi, bây giờ mới biết cho lì xì.” Dượng kiểm tra bao lì xì giúp con, lấy đấy làm tiền tiêu vặt cho con.

Tinh thần của cô Thúy có chút chán nản, cô rất buồn.

Vì sau ngày hôm nay, cô và bố mẹ con coi như hoàn toàn tuyệt giao.

Về sau có lẽ cả đời không qua lại nữa.

Có lẽ cũng là bởi vì cả đời không qua lại, nhà của bọn con cũng chưa từ gặp chuyện gì xui xẻo.

Mỗi ngày, đều phát triển không ngừng.

Mùa hè năm sau, em gái ra đời.

Đứa con đầu tiên của dượng và cô Thúy, đặt tên là Giang Lạc Lạc.

Em bé giống con lúc còn nhỏ, đen và gầy, đôi mắt nho nhỏ không mở ra được, ngày nào cũng ngủ rất nhiều.

Con thương em bé, dù con mới chín tuổi, nhưng con phải làm một người chị có trách nhiệm.

Dượng và cô Thúy lại thương con, bảo con tốn nhiều thời gian và công sức lên người em gái như vậy làm gì, trong nhà còn có bảo mẫu.

“Em còn rất nhỏ, con lo lắm.” Con trả lời như thế.

Ngày xưa lúc con còn nhỏ, không có ai lo cho con, hiện tại em gái rất nhỏ, nên con lo cho em.

Dượng và cô Thúy nhìn nhau, ôm lấy con thật chặt.

25

Năm em gái bốn tuổi, đã không còn đen nữa, đôi mắt cũng to, em trở nên xinh đẹp.

Mà con lên sơ trung, 12 tuổi.

Cũng vào cuối năm này, con đã dậy thì.

Cao 1m65, nước da trắng ngần, tóc đen như thác nước, quần áo của con cũng sạch sẽ sang trọng, con giống như một cô công chúa nhỏ.

Cô Thúy lần nào cũng đều nhịn không được mà khen con: “Có câu thơ thế nào ấy nhỉ? Thiên thu vô tuyệt sắc, duyệt mục thị giai nhân.” (ngàn thu không có đẹp nhất, đẹp mắt là giai nhân)

Con cười chết mất.

Cô Thúy chỉ học xong tiểu học, nhưng rất thích đọc sách, những năm gần đây học văn học, thường xuyên dùng cách lịch sự chọc mọi người cười.

“Con cũng học được một câu, Nhân kiến sinh nam sinh nữ hảo, bất tri nam nữ thôi nhân lão.” (Người ta thấy sinh con trai con gái là tốt nhưng đâu biết rằng nam nữ làm cho người ta già đi)

Câu này thơ có nghĩa là, mọi người đều nói có con cái là sướng, lại không biết con cái làm cha mẹ già đi.

Cô Thúy cũng hiểu ý nghĩa câu thơ, ôm lấy con, xoa xoa đầu con: “Đồ ngốc……”

Sinh nhật năm nay, dượng mở cho con một thẻ ngân hàng để sử dụng.

“Nhân Nhân, con bây giờ đã thiếu niên rồi, chúng ta bắt đầu tiết kiệm tiền cho con, mỗi tháng tiết kiệm 30 nghìn tệ, cho đến khi con tốt nghiệp đại học, cho con có thể tiêu xài thoải mái.” Dượng vẫn thoải mái như cũ.

Ông hiện tại có bảy cái trạm chuyển phát nhanh, còn đầu tư vào hai nhà hàng, và mở một nhà tắm hạng sang, mỗi năm kiếm được trên dưới 6 triệu tệ.

Con nhận lấy thẻ, con là thiếu niên.

Cũng trong năm, đã lâu rồi con mới nghe được tin tức của bố mẹ.

Nghe một người họ hàng xa kể cho cô Thúy.

“Anh trai và chị dâu cô lại sinh thêm một bé trai, vì Xuyên Phong bỏ nhà đi đã nhiều năm không trở về, cũng không có tin tức gì. Hai người họ nóng ruột, quyết định sinh thêm một bé trai, bây giờ Kiều Kiều đã là chị gái.” Cô Thúy cảm khái.

Dượng bĩu môi: “Đã nghèo như vậy rồi còn đẻ thêm? Nhà nhất định phải có con trai nối dõi?”

“Nhà đều đã bán rồi, hiện tại đang thuê một căn nhà bên phố cổ, cùng một chỗ với chỗ chúng ta từng ở.” Cô Thúy thở dài.

“Quá ngầu!” Dượng giơ ngón tay cái lên.

Con im lặng lắng nghe.

26

Năm ba sơ trung, trường học tổ chức cho học sinh đi thăm viện dưỡng lão.

Viện dưỡng lão nằm ở bên cạnh phố cổ, đứng ở cửa viện dượng lão có thể thấy dãy nhà bên phố cổ

Đám học sinh bọn con sạch sẽ gọn gàng quần áo tươm tất, cách đó không xa là những đứa trẻ lôi thôi lếch thếch đứng ở đầu ngõ phố cổ nhìn bọn con.

Trong đó một bé gái tầm 7, 8 tuổi mặc quần áo không vừa người, trên lưng cõng một em bé tầm 2 tuổi, tò mò nhìn về phía này.

Con nhìn chăm chú vào em ấy, nhìn đôi mắt to cùng đôi môi nhỏ, có cảm giác rất quen thuộc.

Khuôn mặt em ấy đáng lẽ phải trắng hồng, nhưng lại khô khốc, da bị nứt nẻ, làm cho hai má phiến hồng, mất đi sự xinh đẹp.

Cậu bé trên lưng em ấy lại rất thanh tú đáng yêu, mặt trắng trẻo mập mạp, bộ quần áo sạch sẽ, vừa nhìn là biết được nuôi dưỡng rất tốt.

Con chạy chậm qua.

Em ấy sợ hãi lẫn rụt rè lùi về phía sau.

Con hỏi em: “Em tên là gì?”

“Em tên…… Chu Kiều Kiều……” em ấy dùng âm thanh khàn khàn đáp lại.

Chu Kiều Kiều.

Trái tim con như thắt lại, Kiều Kiều.

Em gái xinh đẹp nhất của con.

Em ấy hẳn đã tám tuổi, em trai em ấy hai tuổi.

Nhưng hai đứa chẳng giống như con cái của cùng một nhà, Kiều Kiều trở nên “Xấu xí”, mà em trai em ấy lại “Đẹp” như thế.

Con mở miệng, nhưng nhiều từ ngữ như thế con lại không nói nên lời.

Con hiểu, Kiều Kiều không phải ngôi sao may mắn, em trở thành con — ngôi sao chổi vừa xấu vừa gầy.

Mà em trai của em là ngôi sao may mắn mới.

Con từ ba lô ra 200 tệ tiền tiêu vặt đưa cho Kiều Kiều.

Kiều Kiều vừa vui mừng vừa lo sợ, cũng không dám nhận.

“Miệng em rất khô rồi, đi mua ít nước uống đi.” Con đút tiền cho em.

Em cuối cùng cũng nhận, hướng về phía con cúi người, rồi chạy nhanh vào ngõ nhỏ.

~~~ Còn tiếp ~~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play