Mọi cảm xúc cùng tình cảm giống như là những
cơn sóng, không ngừng va đập vào trái tim của hai người.
Hạ Ly cảm thấy anh ôm cô thật chặt, cứ như là
muốn đem cô hòa nhập vào chung với máu thịt của anh luôn vậy.
“Yến……”
Còn chưa kịp nói chuyện thì đôi môi của cô đã
bị giam lại, Yến Tư Thời xoay người, nhẹ nhàng đẩy cô dựa lưng vào trên cửa
kính, bây giờ cô quả thực là hoàn toàn bị anh nhốt kín vào trong lồng ngực.
Nụ hôn lần này của anh dữ dội hơn hẳn trước
kia, đến mức cô còn không kịp thở.
Yến Tư Thời buông đôi môi cô ta nhưng đôi tay
vẫn cứ giữ chặt cô lại, cô nhìn thấy trong ánh mắt của anh có một ngọn lửa đang
dần dần được thiêu đốt lên.
“Ly Ly……”
Rõ ràng vẫn là giọng nói có chút lạnh lùng ấy,
nhưng tại sao khi anh gọi tên thân mật của cô lại khiến cô xao xuyến thế này.
“Uhm. . .”
“Tuyết rơi rồi, em ở lại đây với anh được
không?”
Cô sao có thể nói không được chứ.
Yến Tư Thời lui về phía sau ngồi lên ghế sô
pha, sau đó kéo cô ngồi vào trong lòng anh, anh ngẩng đầu, từ từ mà hôn cô.
Thực mau, hai người cảm thấy làm như vậy không
thể thỏa mãn được họ.
Hạ Ly đè lại cánh tay của Yến Tư Thời, bàn tay
cô chạm vào da thịt nóng bỏng của anh làm cho trái tim càng đập nhanh hơn, hơi
thở có chút hổn hển, cô nói: “. . . Em muốn đi tắm trước.”
Yến Tư Thời gật đầu, anh ôm cô thêm một lúc nữa
rồi mới thả cô đi xuống.
Trực tiếp đi qua cánh cửa nhỏ ở thư phòng là
có thể đến được phòng ngủ luôn rồi.
Tất cả đồ dùng để tắm rửa đều đã có đầy đủ, chỉ
còn thiếu mỗi áo ngủ. Yến Tư Thời lấy một cái áo ở trong tủ đưa qua cho cô, có
vẻ như là cái áo màu xám mà anh vẫn thường mặc ngủ.
Hạ Ly cầm đồ đi vào phòng tắm, Yến Tư Thời nói
cô cứ tắm rửa trước đi, anh đi ra ngoài một lát rồi về.
Trong lòng cô biết anh đi ra ngoài làm gì, nên
nhẹ nhàng gật gật đầu.
Đợi Yến Tư Thời đi rồi, Hạ Ly cũng đi vào
phòng tắm. Vừa định cởi quần áo để tắm thì đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Cô quay trở lại thư phòng rồi lấy điện thoại từ
trong túi áo khoác ra bấm gọi cho Khương Hồng.
Cô nhìn lướt ra ngoài cửa sổ, thấy tuyết đã bắt
đầu rơi nhiều hơn rồi, thế là bên kia vừa bắt máy cô liền nói ngay:
“Ngoài trời tuyết bắt đầu rơi nhiều nên ông bà
ngoại của Yến Tư Thời cảm thấy buổi tối mà lái xe thì nguy hiểm quá, nên muốn
giữ con ngủ lại nhà của họ cho an toàn ạ.”
Khương Hồng im lặng một lát rồi mới lên tiếng:
“Cũng được, nhưng như vậy sẽ không gây phiền toái gì cho họ chứ?”
“Không sao đâu ạ.”
Lần đầu tiên nói dối để không phải về nhà, chẳng
những vậy còn đem cả người lớn tuổi ra lấy cớ để làm cho Khương Hồng không thể
nói được gì nữa.
Đến nỗi bà có tin vào cái lý do đó hay không
thì ai mà biết được chứ.
Vừa mới cúp điện thoại xong là cô chuyển điện
thoại sang chế độ im lặng luôn.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô đứng ở trước gương
sấy tóc cho khô.
Thanh âm rè rè của máy sấy lấn át hết các âm
thanh khác, cho nên cô cũng không nghe thấy được tiếng bước chân ở bên ngoài, đến
khi đẩy cửa phòng tắm ra mới phát hiện Yến Tư Thời đã trở về rồi. Áo khoác chắc
được anh treo ở dưới lầu rồi, trên người anh chỉ mặc một chiếc áo lông màu xám,
trên áo hình như vẫn còn lưu lại chút hơi lạnh của gió tuyết.
“Ngoài trời có lạnh lắm không?”
“Anh mau đi tắm nước ấm đi, coi chừng bị cảm lạnh
bây giờ.”
“Ừ.”
Hai người vẫn nói chuyện một cách thật bình
thường.
Hạ Ly nhìn cánh cửa phòng tắm khép lại, ngồi ở
trên mép giường một lát lại cứ thấy ngồi không thế này làm cho tâm lý cảm thấy
bồn chồn không thôi, thế là cô ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.