Sau khi tắt chuông đồng hồ báo thức,
Hạ Ly mở mắt nhìn ngơ ngác một lúc, cô mới bắt đầu dần dần tỉnh táo.
Lúc này cô nhận ra rằng mình đang ở
nhà của Yến Tư Thời, cô đột ngột bật dậy.
Thay quần áo xong, cô gấp gọn bộ đồ
ngủ cho vào vali rồi mở cửa ra.
Cô cứ nghĩ bản thân đã dậy sớm, không
ngờ Yến Tư Thời còn dậy sớm hơn.
Yến Tư Thời đứng ở khu quầy bar, anh
mặc áo sơ mi trắng và quần dài màu xám, tông màu khá đơn giản, không màu mè.
Anh đang cầm một chiếc bình bằng bạc
cổ cao, đổ đầy nước qua giấy lọc vào phin cà phê.
Trong không khí có một mùi hương cà
phê thật thơm.
“Chào buổi sáng.” Hạ Ly đi tới: “Cậu
thức dậy sớm thật đấy.”
Yến Tư Thời ngước mắt lên nhìn, ánh mắt anh chỉ dừng lại trên khuôn mặt cô
trong một khoảng thời gian rất ngắn.
“Chào buổi sáng.” Yến Tư Thời thản
nhiên nói: “Ăn sáng nhé?”
Hạ Ly nhìn túi giấy được đóng gói cẩn thận ở trên bàn ăn: “Tôi đi rửa mặt
trước.”
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Hạ Ly mang đồ ra khỏi phòng tắm, trở về phòng dành cho
khách.
Sau khi thu dọn hành lý xong, Hạ Ly
trở lại phòng ăn.
Đồ trong túi giấy đã được lấy ra,
được bày đẹp đẽ trên hai đĩa ăn màu trắng, bánh mì nướng kèm trứng và thịt xông
khói cùng bánh bao trứng hải sản phô mai.
Yến Tư Thời rót một cốc cà phê đưa
đến bên tay cô: “Có muốn thêm đường không?”
“Không cần.” Hạ Ly cầm cốc lên, nhấp
một ngụm: “Đắng một chút cũng tốt, để cho tỉnh táo, người làm công không cần
thêm đường.”
Cô nghe thấy có tiếng cười nhẹ trong không khí.
Cô ngước mắt lên, thoáng thấy nụ cười
nhàn nhạt trong mắt anh, mới biết đây không phải ảo giác.
Sau khi ăn sáng xong, Hạ Ly tình
nguyện rửa bát đĩa và tách cà phê, nhưng Yến Tư Thời đã từ chối, kêu cô cứ đi
thu dọn hành lý của bản thân là được.
Cô đã sắp xếp xong từ lâu, lúc này
mới đẩy ra, ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách chờ đợi.
Cô nhìn về gian bếp phía sau nhà ăn
lấp ló dưới ánh nắng vàng nhẹ, nghe tiếng nước chảy cảm thấy thật vui tai.
Chưa đầy hai mươi phút sau, chiếc xe
đã lái đến khuôn viên, tiến vào bãi đậu xe ngầm, dừng lại chỗ để xe gần thang
máy trong tòa nhà công ty của Hạ Ly.
Xe dừng lại, Hạ Ly tháo dây an toàn,
nhờ Yến Tư Thời giúp cô mở cốp xe.
Yến Tư Thời nói: “Cậu có thể để ở
trên xe, khi nào tan làm thì đến lấy cũng được.”
“Hôm nay chắc tôi phải tăng ca, cũng không biết làm muộn đến tầm nào.” Hạ Ly
cười nói: “Thật sự không thể làm phiền cậu thêm được.”
Yến Tư Thời nhìn cô một lúc, cuối cùng cũng không ép cô nữa.
Yến Tư Thời đi ra phía sau, xách vali
giúp cô.
Hạ Ly nhận lấy, đi được hai bước,
dường như cô nhớ ra điều gì đó bèn vội xoay người lại, mở cửa ghế sau xe.
Bó hoa đã để trên xe cả đêm, không
còn tươi như trước nhưng vẫn đẹp như một mỹ nhân.
Hạ Ly ôm lấy bó hoa, Yến Tư Thời thấy
thế giúp cô xách vali.
Hai người đi về phía thang máy, bó
hoa hồng để cả một đêm, hương thơm càng nồng hơn.
Hạ Ly liếc nhìn Yến Tư Thời đang đứng
bên cạnh, trong lòng cô có một câu hỏi, cô cứ muốn tránh né nó suốt, cuối cùng
quay đi quay lại vẫn về chỗ cũ, làm cô do dự không biết nên nói hay không.
Cô vừa đi đến cửa thang máy vừa cân
nhắc một hồi.
Cả hai tiến vào thang máy, Hạ Ly bấm
số tầng, cô liếc nhìn hình ảnh phản chiếu của người đứng bên cạnh, hít sâu một
hơi, cuối cùng nói: “Tôi có vấn đề muốn nói.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT