Yến Tư Thời vừa dứt lời, hô hấp của Hạ Ly phải nhẹ đi hai phần.

So với việc đến Starbucks, đến công ty hay trực tiếp đến khách sạn thuê phòng, thì đến chỗ của Yến Tư Thời không phải là một đề xuất thích hợp.

Mà cô cũng không biết vì sao, giống như bị lấy đi một nửa lý trí, suy nghĩ lung lay, lại nghe chính mình nói: “Lại làm phiền anh nữa rồi.”

Trong giọng nói mang theo một loại cảm giác mơ hồ.

Khoảng hai mươi phút sau, đến khu chung cư nơi Yến Tư Thời ở.

Xe lái vào bãi đậu xe dưới hầm, đậu xe xong, Yến Tư Thời hỏi cô có cần đem vali lên không.

Máy tính xách tay và bộ sạc của Hạ Ly đều nằm trong vali, vì vậy cô gật đầu.

Yến Tư Thời mở cốp xe sau, dỡ vali của cô xuống.

Bãi đậu xe cách thang máy không xa, tới cửa thang máy, Yến Tư Thời quẹt thẻ mở cửa, bước vào là một hành lang lát đá cẩm thạch, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo thanh tịnh đến mức gần như không có hơi người.

Mỗi hộ có một thang máy cố định, thang máy ở chế độ chờ hạ xuống nhanh chóng.

Yến Tư Thời duỗi tay ra, mơ hồ chặn cửa thang máy vừa mở ra, để Hạ Ly đi vào.

Hạ Ly lập tức nghĩ tới nhiều năm trước, vào đêm tuyết rơi đầu mùa trước ngày đầu năm mới, Yến Tư Thời cũng từng làm như vậy ở thang máy của KTV.

Dường như anh đã thành thói quen vô thức rồi.

Hạ Ly nhìn Yến Tư Thời ấn nút tầng 27.

Thang máy dần dần đi lên, khiến người ta cảm giác mất đi trọng lực.

Bốn vách tường sáng choang đến độ soi được bóng người, Hạ Ly cố ý chỉ nhìn chằm chằm màn hình hiển thị tầng lầu.

Kiểu giả vờ ra vẻ tự nhiên này có chút cảm giác như ngày xưa tái hiện.

May là rất nhanh đã đến tầng 27.

Ra khỏi thang máy, không gian vô cùng yên tĩnh, làm Hạ Ly cảm thấy hơi bị quấy rầy bởi chiếc vali do Yến Tư Thời đẩy, cùng với tiếng bánh xe nhẹ nhàng lăn trên mặt đất.

Yến Tư Thời nhập mật khẩu để mở cửa căn hộ.

Ánh mắt Hạ Ly xuyên qua huyền qua nhìn vào không gian bên trong, màu chủ đạo là màu trắng,

Hạ Ly nhìn qua lối vào không gian, màu chủ đạo là màu trắng, còn nội thất trang trí là màu xám và màu đen.

Yến Tư Thời mở cửa tủ ở huyền quan, lấy ra đôi dép dùng một lần mới tinh đưa cho Hạ Ly.

Có người làm đến dọn dẹp căn hộ vào thời gian cố định, Yến Tư Thời không thích những thứ mà người ngoài để lại trong không gian của mình, thế nên anh chuẩn bị đôi dép này.

Khi Hạ Ly thay dép lê, cô vô thức liếc nhìn tủ giày, tất cả đều là giày nam.

Đi vào nhìn quanh một vòng, sự sạch sẽ ở đây khiến người ta liên tưởng đến những phòng thí nghiệm vô trùng công nghệ cao trong các bộ phim khoa học viễn tưởng.

Yến Tư Thời bảo Hạ Ly ngồi trên ghế sô pha, tự mình đi đến quầy bar.

Hạ Ly ngồi xuống ghế sô pha bọc da màu đen, luôn cảm thấy luống cuống không cách nào thả lỏng, cô cầm lấy chiếc gối bên cạnh ôm vào trong lòng, lúc này mới bớt căng thẳng một tí.

Xoay đầu nhìn Yến Tư Thời ở quầy bar, anh đang rửa sạch một cái ly thủy tinh, tiếng nước chảy nhẹ nhàng nhưng lại khiến không gian thêm phần tĩnh lặng đến nín thở.

Vi diệu làm người khó chịu.

Thế nào cũng phải nói một câu gì đó.

“Nơi này hình như rất gần công viên.” Hạ Ly tự thấy chủ đề này có chút nhàm chán.

“Là nhờ Văn Sở Bạch tìm. “ Yến Tư Thời nói: “Chỉ gần thôi, cái khác cũng không tính là tiện.”

Cô thấy anh tắt vòi nước, rót một ly nước, sau đó hỏi: "Có muốn thêm đá không?"

“Không cần.”

Yến Tư Thời lấy khăn giấy lau sạch nước còn sót lại trên thành ly, bưng ly nước đi tới, cúi người, nhẹ nhàng đặt lên bàn trà trước mặt cô.

“Cảm ơn.” Hạ Ly nhẹ giọng nói, bưng ly lên uống một miếng.

Cách nhau một khoảng, Yến Tư Thời ngồi xuống bên cạnh cô.

Trong lúc nhất thời, cô cảm thấy không khí xung quanh trở nên nặng nề, bóp nghẹt hơi thở của mình, khóe mắt cô ngó qua Yến Tư Thời, lại uống thêm hớp nước, thản nhiên như không nói: “Lát nữa tôi muốn mượn bàn ăn của cậu một chút.”

Yến Tư Thời

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play