[Phảng phất, trước khi thích thiếu niên Y, cô đã thích tên của anh rồi.]

— Phòng thí nghiệm rượu Sherry “Trải qua giấc mộng năm thứ chín”

Hạ Ly tìm theo số ghế rồi đẩy cửa vào.

Là một nơi nhỏ, không gian không lớn lắm.

Bạn tốt Từ Ninh cùng Lâm Thanh Hiểu đều đã tới rồi.

Hai người bạn của Hạ Ly, một người lạnh lùng một người nồng nhiệt.

Từ Ninh là kiểu người sống trong “thế giới giả tưởng” có thâm niên, trạch, lười, sợ phiền phức, so với giao tiếp cùng mọi người thì thích giao tiếp với nhân vật trong sách hơn.

Còn Lâm Thanh Hiểu thì có ma lực trời sinh khiến người khác yêu thích, bất kể ở cùng với ai cũng đều dễ dàng hòa nhập.

Hạ Ly vừa đúng lại đứng ở giữa, ôn hòa, chậm nhiệt, hướng nội, với mọi người thì có mối quan hệ khá xã giao, duy chỉ có hai người bạn là thân nhất.

Khi Hạ Ly bước vào, Lâm Thanh Hiểu đang hát “hừng đông tiếp theo”, còn Từ Ninh thì lười biếng dựa người vào ghế sofa, tay cầm MP4 lướt lướt.

Lâm Thanh Hiểu vẫy: “Nhanh nhanh vào đây hát đi.”

Hạ Ly: “Cậu cứ hát đi, mình ăn lót dạ đã.”

Hạ Ly không ăn trưa, trước khi tới KTV, cô đã mua một phần KFC.

Cha mẹ cho cô tiền tiêu vặt khá dư dả, nhưng cô luôn muốn tiết kiệm, lúc bình thường đều ăn ba bữa ở nhà ăn, chỉ có vào những ngày đặc biệt mới cho phép bản thân tiêu xa xỉ một chút - giá của một phần ăn KFC đối với cô khi đó mà nói không phải là rẻ.

Hạ Ly bày hộp cơm lên bàn, gọi hai người còn lại tới cùng ăn.

Lâm Thanh Hiểu hát xong, cắt thành bản gốc, sau đó buông micro ngồi xuống tặng quà sinh nhật cho Hạ Ly.

Lâm Thanh Hiểu chấm khoai tây chiên vào sốt cà chua, “Học kỳ sau trường muốn mở lớp quốc tế, các cậu đã nghe chưa?”

Hạ Ly cùng Từ Ninh lắc đầu.

“Có một cựu sinh viên xuất sắc đã tài trợ một khoản tiền lớn để hỗ trợ chương trình thử nghiệm lớp quốc tế của Minh trung.” Lâm Thanh Hiểu nói.

“Các cậu muốn đi sao?” Hạ Ly hỏi.

“Các lớp quốc tế đều được dạy theo mô hình nhỏ, giáo viên được thuê toàn là giáo viên nước ngoài tốt nhất, ngoài học phí còn phải đóng phí xây dựng trường học.” Lâm Thanh Hiểu nhún vai, “Nhà mình không có điều kiện.”
Từ Ninh cũng nói: “Hơn nữa lúc đi du học, học phí hàng năm và chi phí sinh hoạt thật sự rất lớn.”

Bố mẹ Lâm Thanh Hiểu đều là công nhân viên, trong khi mẹ của Từ Ninh là công chức, bố cô thì kinh doanh.

Gia đình bọn họ đều không đủ điều kiện để theo học lớp quốc tế, huống chi là người có gia cảnh bình thường như Hạ Ly.

Đi du học là điều cô thậm chí chưa bao giờ dám nghĩ tới.

“Mình nghĩ Đào Thi Duyệt chắc chắn sẽ đi.” Lâm Thanh Hiểu nói.

“Mình nhớ là bố cô ấy làm việc trong ủy ban thành phố?” Hạ Ly nói.

Lâm Thanh Hiểu gật đầu, “Chức vụ không nhỏ. Mẹ cô ấy là trưởng khoa phẫu thuật của bệnh viện số một thành phố, lúc ấy bố của lão Trang làm phẫu thuật cũng là do mẹ cô ấy sắp xếp.”
Lão Trang là chủ nhiệm lớp bọn họ.

Sở dĩ Lâm Thanh Hiểu biết rõ đến như vậy, là vì hai người khi còn học trung học cơ sở ở chung một lớp, lúc đó mối quan hệ giữa hai người không tồi.

Sau đó vì một số khúc mắc lớn nhỏ mà không chơi nữa, quá trình này rất khó chịu nên Lâm Thanh Hiểu không thích nổi Đào Thi Duyệt.

Trong lớp cũng có vài bạn không thích Đào Thi Duyệt, bởi vì cô ấy luôn tỏ ra trên cơ khi đối xử với người khác.

“Nghe đồn nam sinh đẹp trai nhất trường không phải đã từng theo đuổi Đào Thi Duyệt sao?” Lâm Thanh Hiểu nói, “Nhưng gần đây lại nghe nói cậu ấy với Chung Thiến Thiến là một đôi.”

Lớp họ nói đến là khoa văn thực nghiệm.

Khoa văn của trung học Minh Chương tổng cộng chỉ có một lớp thực nghiệm, khi xét lớp đều dựa vào thành tích ưu tú mà quyết định trúng tuyển hay không, top 50 mới có đủ tư cách.

Giáo viên chủ nhiệm lão Trang không hay nói cười, quản lý vô cùng nghiêm khắc, trong lớp rất ít khi có chuyện yêu sớm, nhiều lắm cũng chỉ len lén nhìn nhau.

Các lớp học khác không giống nhau, đặc biệt là lớp nghệ thuật.

Lâm Thanh Hiểu có quan hệ tốt với một bạn nữ sinh bên lớp nghệ thuật, hai người đều lớn lên ở cùng một nơi, thi thoảng hay cùng nhau buôn chuyện phiếm, nào là ai yêu ai, ai ngoại tình với ai, ai cùng ai đã làm “chuyện ấy”.....

Từ Ninh hỏi: “Chung Thiến Thiến là người nhảy jazz* trong tiệc tối năm mới ấy hả?”

*Được dịch từ tiếng Anh-Nhảy jazz là một điệu nhảy biểu diễn và phong cách xuất hiện ở Hoa Kỳ vào giữa thế kỷ 20. Điệu nhảy jazz có thể ám chỉ nhạc jazz bản ngữ sắp chuyển sang Broadway hoặc nhạc jazz ấn tượng. Hai loại hình mở rộng dựa trên các phong cách khiêu vũ bản ngữ của người Mỹ gốc Phi phát sinh từ nhạc jazz. Wikipedia (tiếng Anh)

Lâm Thanh Hiểu gật đầu.

Hạ Ly hỏi: “Trường chúng ta có công nhận ai là nam sinh đẹp trai nhất à?”

“Trần Vũ đó.”

Từ Ninh nói: “......Mình nghĩ người cậu đang nói là Thẩm Dương chứ, mình còn đang nghĩ Thẩm Dương làm sao lại có chuyện từng theo đuổi Đào Thi Duyệt. Nam sinh đẹp nhất làm sao lại là Trần Vũ được, rõ ràng Thẩm Dương đẹp trai hơn.”

“Thẩm Dương đẹp trai chỗ nào, trông cứ như lưu manh.”

“Cậu khen Trần Vũ đẹp trai, thế có biết Nhiếp Sở Hàng không?”

Nhiếp Sở Hàng là nam sinh mà Lâm Thanh Hiểu thích.

“Đối với học bá như Nhiếp Sở Hàng, làm sao có thể dùng loại đánh giá nông cạn này để nhận định là đẹp trai hay không?”

Hai người cãi qua cãi lại, mãi không có kết quả, liền cùng quay qua nhìn Hạ Ly, kêu cô hãy đưa ra lựa chọn.

Hạ Ly cắn ống hút, hơi do dự.

Cô chợt hiểu ra ý nghĩa câu “Trừ khước Vu Sơn bất thị vân”.

(Câu này nằm trong bài thơ Ly tứ kỳ 4 - Nỗi nhớ xa cách kỳ 4:

Tằng kinh thương hải nan vi thủy, Từng trải biển xanh e gì nước,

Trừ khước Vu Sơn bất thị vân. Chưa đến Vu Sơn chẳng thấy mây.

Thủ thứ hoa tùng lãn hồi cố, Nhìn thấy hoa lười ngoảnh đầu lại,

Bán duyên tu đạo, bán duyên quân. Nửa duyên tu đạo, nửa duyên là chàng.

Trong câu chuyện này ý Hạ Ly hiểu là sau khi gặp được người tuấn tú như Yến Tư Thời thì cô không còn thấy ai đủ đẹp trai như vậy nữa.)

Cô không biết có nên nói chuyện hôm nay đã gặp được một nam sinh như bước ra từ trong mấy quyển truyện tranh thiếu nữ không.

Từ lúc thấy anh, tất cả nam sinh khác trong mắt cô đều trở nên rất đỗi bình thường.

Đây đúng là lựa chọn khó, cuối cùng Hạ Ly nói: “Trần Vũ đi.”

Trần Vũ dù sao cũng là học sinh khoa tự nhiên, mà Thẩm Dương lại ở lớp bình thường, thành tích kém, danh tiếng cũng kém, thay bồ như thay áo, ai cũng nói trông Thẩm Dương lưu manh, nhưng Hạ Ly lại thờ ơ.

Mẫu người cô thích là bông hoa cao lãnh thành tích vượt trội.

Từ Ninh không phục mà đánh nhẹ cô một cái, cười nói: “Gu thẩm mỹ gì vậy.”

Năm ấy kỳ nghỉ hè tổ chức Thế vận hội Olympic Bắc Kinh.

Khi lịch thi đấu của Thế vận hội kết thúc là lúc trường học cũng chuẩn bị khai giảng.

Năm thứ hai cao trung, lớp thực nghiệm khoa văn không thay đổi phòng học, vẫn ở phòng thứ nhất bên tay trái cầu thang tầng ba.

Nhưng học sinh trong lớp có thay đổi — Lâm Thanh Hiểu đã đoán đúng, Đào Thi Duyệt cùng ba học sinh khác trong lớp chuyển đến lớp quốc tế.

Đào Thi Duyệt đến lớp bảy vào sáng sớm để thu dọn đồ đạc, nhờ hai người bạn tốt của cô ấy trong lớp chuyển sách.

Có người tò mò lại gần hỏi cô ấy về chuyện liên quan đến lớp quốc tế, cô cười nói: “Đều là do cha mẹ mình sắp xếp, thực ra mình cũng không nghĩ là mình sẽ đi.”

“Thật hâm mộ cậu. Không cần phải thi đại học thật tốt.” Một người bạn cùng lớp nói.

Cô ấy nói: “Mình còn phải hâm mộ ngược lại ấy chứ! Các cậu có thể trải qua một thanh xuân hoàn chỉnh.”

Vừa dứt lời mọi người xung quanh đều im lặng.

Đào Thi Duyệt dường như không nhận ra lời nói của mình có bao nhiêu tinh tế, cô ấy ôm một chồng sách và vẫy tay chào, cười nói: “Mình đi đây! Lớp quốc tế ở tầng một, rảnh thì đến tìm mình chơi nhé!”

Lớp 7 vẫn là lớp thực nghiệm của khoa văn, các bạn trong lớp đều có tố chất tốt, đồng loạt hô lớn, chúc Đào Thi Duyệt tới lớp mới mọi sự thuận lợi.

Đào Thi Duyệt: “Cũng chúc mọi người một tương lai tươi sáng!”

Ngày đầu tiên khai giảng giáo viên không lên lớp, tất cả các lớp đều tự học.

Lâm Thanh Hiểu đổi chỗ với bạn cùng bàn của Hạ Ly, bây giờ cô ấy đang ngồi bên cạnh cô.

Lâm Thanh Hiểu cười nhạt: “Đi rồi còn phải khoe khoang.”

Hạ Ly cười nói: “Nếu là mình, mình cũng sẽ khoe ra.”

“Chúng mình có phải giống như con cáo, không ăn được nho nên chê nho xanh không.”

“Cũng giống lắm.”

Hai người phá lên cười.

Theo lý thuyết, việc thành lập lớp quốc tế sẽ là tin rất lớn, nhưng không khí trong lớp lại bình thường đến lạ, dường như mọi người đều biết nhưng không nói ra, cố ý giữ im lặng về chuyện này.

Ở một nơi nhỏ như Sở Thành, trường trung học Minh Chương là điểm đến của nhiều học sinh.

Trường học có lịch sử lâu đời, xếp hạng nhất ở Sở Thành, tiền thân là học viện Minh Chương được thành lập vào thời Càn Long. Mỗi năm Minh trung đều nhận được số lượng đáng kể sinh viên Thanh Bắc, tỷ lệ đỗ của các lớp thực nghiệm cũng rất ấn tượng.

Minh trung luôn đánh giá học sinh giỏi dựa trên điểm số, tất nhiên, nhà trường cũng không ngại thu thêm tiền xây dựng trường, trong mỗi lớp đều có chỗ dành riêng cho con ông cháu cha, nhưng nhà trường chưa bao giờ công khai việc này.

Nhưng lớp quốc tế lần này thì khác.

Sự ra đời của nó dường như lần đầu tiên khiến người ta cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của “khác biệt giai cấp” đến vậy.

Có người ưu tú, tranh giành được mấy vị trí có thể nối lại quan hệ ngoại giao Thanh Bắc, có người thuận buồm xuôi gió thì đi Anh đi Mỹ.

Đối với hầu hết các học sinh bình thường, trong nháy mắt đều cảm thấy một nỗi đau đớn dù nặng hay nhẹ.

/

Dưới sự uy nghiêm của giáo viên chủ nhiệm lão Trang, ngày thứ hai sau khai giảng, lớp bảy đã đi vào đúng quỹ đạo, từ đọc sách buổi sáng cho đến tự học buổi tối, từ bảy giờ sáng đến mười giờ tối, hoạt động diễn ra đều đặn.

Buổi chiều thời tiết bỗng âm u, mặt trời biến mất, bầu trời đen như đáy nồi, nhìn như sắp mưa.

Danh sách trực nhật mới, mấy ngày này Hạ Ly muốn phụ trách vệ sinh bên ngoài của lớp bảy.

Cô còn đang làm trong ban phát thanh của trường, sau buổi học cuối cùng vào buổi chiều, cô vội vã chạy nhanh tới chỗ bạn cùng trực nhật hôm nay Tiêu Vũ Long chào hỏi.

“Tôi phải đi đến phòng phát thanh, cậu có thể đi trước được không, lát nữa tôi đến sau.”

“Vậy mời tôi ăn cơm đi.” Tiêu Vũ Long nói.

“Được được!”

“Đùa thôi! Cậu mau đi đi, tôi cầm chổi giúp cậu.” Tiêu Vũ Long cười nói.

“Cảm ơn cậu nhé.”

Hạ Ly vội vàng chạy tới phòng phát thanh, xác nhận biên đạo và MC phụ trách phát sóng hôm nay đã sẵn sàng, liền chạy về khu trực nhật.

Tiêu Vũ Long đang quét dọn, cô bèn lấy cây chổi khác chạy lại giúp đỡ.

Hạ Ly cầm chổi chạy tới nói: “Cậu quét bên này chưa?”

“Quét rồi—cậu quét bên kia đi.”

Không lâu sau đó trời bắt đầu đổ mưa.

Động tác hai người nhanh hơn, quét sạch toàn bộ khu vực, dọn bụi bẩn cùng lá khô thu vào một góc, lấy xẻng hốt rác rồi đổ vào thùng rác.

Trước khi cơn mưa làm ướt mặt đất, cả hai nhanh chóng chạy vào hành lang trước tòa nhà dạy học để trốn mưa.

Suýt nữa đụng phải người, Hạ Ly vội vàng dừng lại.

Sau đó cô sửng sốt.

Cô đang thở hổn hển vì chạy, trên tay vẫn cầm một cái xẻng hót rác và hai cái chổi, mái tóc ướt một nửa vì mưa, những lọn tóc mái rũ xuống trên trán.

Vào lúc xấu hổ nhất lại gặp một người mà cô nghĩ rằng bản thân sẽ không bao giờ gặp lại trong cuộc đời này.

May mắn thay. nam sinh không chú ý đến cô.

Anh mặc áo thun màu trắng, sau lưng đeo ba lô màu đen, đứng bên cạnh một ông lão với vẻ mặt điềm tĩnh.

Ông lão nhìn như đã năm mươi sáu mươi tuổi, tóc hai màu, trên mặt tươi cười hòa nhã.

Đối diện hai người là một giáo viên chủ nhiệm cũng đang tươi cười.

Ông lão cười nói: “....Minh trung dạy học nghiêm túc cẩn thận, ta rất yên tâm. Đứa nhỏ này cũng hiểu chuyện, sẽ không gây phiền phức cho chủ nhiệm Trịnh đâu, về sau làm phiền thầy chiếu cố.”

Chủ nhiệm Trịnh cười nói: “Ngài yên tâm, chúng tôi sẽ phụ trách tất cả học sinh…..”

Hạ Ly ngơ ngẩn, cảm giác vui sướng như tìm lại được thứ gì đó đã mất.

Làm thế nào, như thế nào mà chúng ta còn có thể gặp lại nhau….

Tiêu Vũ Long đang chạy phía trước thúc giục, Hạ Ly lúc này mới hoàn hồn đi theo.

Cô đi xa mãi mới dám quay đầu nhìn lại, thấy mưa rơi ngoài hiên, thấy bóng dáng cao gầy của anh, giống một chú hạc trắng phong thái tựa tiên, cao như vậy chắc phải hơn chủ nhiệm Trịnh một cái đầu.

Tiêu Vũ Long tự mình đi đổ rác, bảo Hạ Ly quay lại lớp học trước.

Đi qua hành lang tầng một là đi qua phòng học của lớp quốc tế.

Sĩ số của lớp quốc tế là hai mươi, lúc này đây đang có bốn năm người vây quanh Đào Thi Duyệt chỗ cửa sổ.

Đào Thi Duyệt mặt mày có chút kiêu ngạo, không có tỏ vẻ “hơn người” trắng trợn, nhưng nhìn kỹ rất dễ dàng làm người ta có loại cảm giác này.

Thực ra Hạ Ly không có ác cảm lớn lắm với cô ấy, bởi vì Đào Thi Duyệt chính là kiểu nữ sinh từ nhỏ đến lớn đều sống như công chúa, gia cảnh hơn người, dung nhan mỹ lệ, nhân duyên hay thành tích đều tốt, có những điều kiện như vậy thì dựa vào cái gì mà không được tỏ ra hơn người.

“Thi Duyệt, cậu với cậu ấy biết nhau như thế nào vậy?”

Hạ Ly bỗng nghe thấy có người hỏi.

“Bà ngoại của cậu ấy trước khi nghỉ hưu cũng từng làm việc ở bệnh viện số một, mẹ mình làm cùng khoa với bà ấy nên coi như một nửa học sinh của bà ấy.” Đào Thi Duyệt nói.

Hạ Ly dừng lại.

Cô không biết họ đang nói về ai, nhưng cô có một loại cảm giác không thể giải thích được.

Có phải họ đang nói về cậu nam sinh kia không?

Có người ồ lên một tiếng rồi hỏi: “Cậu ấy chuyển đến từ trường nào vậy?”

“Từ bên kia Bắc Thành.”

“Sao cậu ấy lại từ Bắc Thành chuyển đến một nơi nhỏ như Sở Thành làm gì?”

“Cho nên mới có lớp quốc tế đó.” Đào Thi Duyệt nói, “Phần lớn ngân sách để thành lập lớp quốc tế đều do ông ngoại cậu ấy quyên góp. Cậu ấy ở đây chẳng qua là đi dự thính, đến lúc đăng ký đại học vẫn sẽ trở lại Bắc Thành.”
Đào Thi Duyệt lúc này mới chú ý tới Hạ Ly, chủ động vẫy tay chào hỏi: “Hi!”

Hạ Ly không có tay nào để giơ ra chào, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Hi!”

Mặc dù cô rất tò mò, nhưng dù sao cũng đang ở trước cửa lớp học người khác, vì vậy Hạ Ly không xúm lại nghe ngóng mà chào hỏi Đào Thi Duyệt đôi ba câu rồi về lớp.

Hạ Ly cất chổi và đồ hốt rác rồi đi vào phòng vệ sinh ở cuối hành lang rửa tay.

Trở lại lớp học không được bao lâu, Lâm Thanh Hiểu đã từ nhà ăn trở lại, trên tay bưng một bát mì xào cho Hạ Ly.

Hạ Ly cảm ơn cô ấy.

Lâm Thanh Hiểu ngồi xuống chỗ ngồi cùng bàn Hạ Ly, vừa uống sữa chua quang minh vừa nói, “Cậu vừa mới đi trực nhật về nên không biết, lớp hai mươi có một nam sinh cực kỳ đẹp trai.”

Hạ Ly ngưng bẻ đũa, “Lúc mình đi lên, nghe thấy Đào Thi Duyệt nói chuyện với các bạn trong lớp. Hình như cậu ấy có quen cậu nam sinh kia.”

Lâm Thanh Hiểu nói: “Thành ra phải nắm bắt lấy cơ hội này mà khoe khoang.”

Lúc này có ba nữ sinh bước vào, bàn tán sôi nổi về cùng một chủ đề.

Một bạn nói: “Nghe nói người còn chưa đi, vẫn đang ở tòa văn phòng bên kia.”
“Có muốn đi xem không?”

“Không đi đâu, như cố ý ấy.”

“Rốt cuộc là đẹp trai tới cỡ nào? Đẹp trai hơn Thẩm Dương hả?”

“Thẩm Dương so với cậu ấy cũng chỉ ở mức trung bình.”

Nhờ câu chuyện của các bạn nữ sinh mà Hạ Ly biết thêm nhiều hơn.

Anh bước vào khi tiết học cuối cùng của buổi chiều kết thúc, chủ yếu là tới lấy sách.

Anh vào lớp nhưng không chào hỏi ai, dù Đào Thi Duyệt có chủ động gọi tên thì phản ứng của anh vẫn rất lạnh lùng.

Sau giờ học, anh rời đi, lại bị gặp phải ở tòa nhà văn phòng.

Hạ Ly có một cảm giác kỳ lạ.

Sau đó, vào năm 2013, một bài hát có tên “Tiểu thư Đổng” đã trở nên nổi tiếng, lời bài hát có nội dung: “Cô mới không phải là một nữ sinh không có câu chuyện của riêng mình.”

Hạ Ly chỉ là một “nữ sinh không có câu chuyện của riêng mình.”

Nhẹ nhàng, ngoan ngoãn, luôn cẩn thận bước từng bước một, không bao giờ vượt qua các quy tắc.

Nhưng lúc này đây, cô lại rất gần với một câu chuyện.

Cô rất muốn nói với cả thế giới rằng người này đã từng mượn tai nghe của cô nghe nhạc tận hai tiếng liền.

Nhưng không.

Nhất định sẽ có người nghi ngờ tính chân thật của câu chuyện.

Điều đó có thực sự xảy ra không, bản thân cô cũng có chút nghi ngờ.

Giá như lúc đó cô dũng cảm hỏi tên thì tốt biết mấy.

Nếu biết tên thì anh không còn là giấc mộng hão huyền trên xe của cô nữa.

Hạ Ly hỏi Lâm Thanh Hiểu: “Tên cậu ấy là gì?”

“Yến Tư Thời.”

“Viết như thế nào?”

Lâm Thanh Hiểu lấy giấy bút ra viết.

Yến Tư Thời.

Trời yên biển lặng, ta thích ta sinh, chỉ một Tư Thời.

《Mười Một Năm Hạ Chí - Calantha》

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play