Lê Trử cũng có thể cảm thấy, Ôn Miên Miên ngoài miệng ghét bỏ hắn ta, nhưng rốt cuộc vẫn đối xử với hắn ta khác với người khác. Nếu là lang quân khác quỳ trên mặt đất, Ôn Miên Miên ngay cả nhìn cũng sẽ không thèm nhìn lấy một cái. Cho nên... hắn ta đặc biệt!
Lê Trử vui vẻ từ dưới đất bò dậy. Lê lão gia tử ở bên cạnh sau khi thấy vậy thì thở dài.
Tôn tử lớn rồi, không giữ được nữa!
Ông ta cũng không phản đối mối nhân duyên này. Ôn cô nương này trông không phải người dịu dàng hiền thục, nhưng thắng ở tính tình thẳng thắn, lại có ân cứu mạng với tôn tử của ông ta. Lê gia bọn họ trọng ân nghĩa nhất, nếu không trước kia cũng sẽ không vì cư sĩ Phù Lê mà đổi họ.
“Ngươi tới trễ một bước, Tiêu Thất đã đi rồi. Nhưng bây giờ đuổi theo hẳn vẫn kịp, có điều phải nhanh lên.” Sau khi đứng dậy, Lê Trử nhẹ nhàng nói.
Nếu là lúc trước, mỗi khi nhắc tới Tiêu Thất lang, hắn ta chắc chắn phải quan sát kỹ sắc mặt của Ôn Miên Miên, sợ nàng ta lộ ra mấy phần si tình. Nhưng bây giờ... cuối cùng cũng yên tâm!
“Ta cho rằng nàng tới đánh ngươi. Nếu đã không phải, ta đuổi theo nàng làm gì?” Ôn Miên Miên trợn trắng mắt, trông có vẻ không hề màng tới thân tình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT