Tiêu Cảnh Vân thực sự tò mò bảo bối mà Tiêu Tồn Ngọc nói là cái gì, nàng vừa mới từ trong đại lao ra, không nghĩ tới người nhà mà lại nghĩ tới Tiêu Trọng Đức trước, đúng là khiến người ta dở khóc dở cười.
Hùng thị chẳng muốn nghe bọn họ nói mấy chuyện này, không lâu sau thì đuổi Tiêu đại bá và Tiêu Cảnh Vân đi rồi lấy đồ ra như thể khoe khoang chiến lợi phẩm.
Một hộp đồ trang sức, mỗi cái đều được chế tạo tinh xảo, trông có vẻ có giá trị không nhỏ.
“Ngươi khôi phục thân nữ nhi cũng là chuyện tốt, lão nương cuối cùng cũng không cần che che giấu giấu nữa. Trước đây muốn mua vài thứ cho ngươi cũng phải lén lén lút lút, bây giờ thì tốt rồi. Mấy hảo hữu của ta biết nhà chúng ta có một cô nương thì đều tặng chút bảo bối tới. Ta thấy đều có thể dùng được, giữ lại hết cho ngươi!” Hùng thị vừa nói vừa cầm cây trâm cài lên đầu nàng.
Tiêu Tồn Ngọc nhìn thứ lòe loẹt kia, chỉ cảm thấy như nhìn thấy một chồng vàng bạc sáng mù mắt!
Nếu đổi cái này thành tiền đồng thì phải nhiều đến mức nào chứ!
“Ngọc trai trên cây trâm hồng nguyệt này đều tròn trịa trắng sáng, rất hợp với tiểu cô nương như ngươi. Ngọc trai chất lượng cao thế này cực kỳ hiếm thấy, là Quận vương phi phái người đưa tới. Cô nương Lôi gia ở nhà chúng ta cũng có phần. Cái này là của ngươi, cứ yên tâm nhận lấy. Còn có cái vòng tay này, kiểu dáng tinh xảo, ngụ ý cũng tốt...”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT