Doanh Hoài Kỵ trời sinh khí chất, dù cho gương mặt có tái nhợt không chút huyết sắc nhưng dáng vẻ cùng với khí thế kia, quả thực hai vị Vương gia khó mà sánh kịp.
Thụy Vương cảm thấy ngột ngạt, điều mà hắn ta ghét ở Thái tử nhất chính là hắn ta sinh ra sau Thái tử một chút, đặc biệt là lúc mẫu hậu hắn ta còn chưa được lập làm hoàng hậu, hắn ta và những vị hoàng tử khác như cái bóng vậy, trên người chỉ có ánh sáng đom đóm yếu ớt, cho tới bây giờ chưa có ngày nào vượt qua được Thái tử.
Thậm chí, khi còn bé, cho dù là bọn họ mặc quần áo gần như giống nhau nhưng nhìn qua thì vẫn là Thái tử bắt mắt nhất.
Đến nỗi lúc đó hắn ta còn cảm thấy Thái tử ca ca này chính là tiên đồng, vô cùng tôn kính hắn, không dám có chút lòng ghen tị, cũng may về sau Thái tử trở thành con tin, trên đầu hắn ta mất đi ngọn núi lớn này nên mới có thể trở nên rộng rãi sáng sủa hơn.
Ngay tại giờ khắc này, Thụy Vương lại có cảm giác hít thở không thông.
Là kiểu vừa nhắc đến Thái tử thì cảm thấy mình như một hạt bụi nhỏ vô dụng!
Cuối cùng hắn ta cũng hiểu vì sao Nhị hoàng huynh luôn luôn ngoan ngoãn, chưa từng dám đắc tội một ai lại dám lén lút ám hại Thái tử… Bởi vì sự tồn tại của Thái tử khiến bọn hắn không thở nổi!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT