Vào khoảng thời gian này, không phải âm hồn nào cũng có thể hiện lên nhìn một cái, giống như trước đây, mặc dù Tiêu Tồn Ngọc không ở kinh thành, nhưng vẫn cúng bái đơn giản một phen, tuy nhiên, từ trước tới nay chưa từng gặp qua bọn họ.
Một đôi lão đầu, lão thái thái ngồi trên bài vị, rất thoải mái nhận lễ của vãn bối.
“Năm đó ta nói lão đại sau này sẽ là người ngoan cố, ngươi xem ta nói không sai chứ. Nhìn dáng vẻ này đi, quá nghiêm túc, khiến Đại lang theo học rồi.”
“Lão đại phải dẫn dắt môn hộ, có thể trở thành ngươi như vậy đã rất tốt rồi. Ngươi xem tế tự hàng năm được sắp xếp thỏa đáng cỡ nào. Cũng chỉ có nhà lão đại kỹ lưỡng khí phái như thế, mấy nhi tử khác đều không được.” Lão thái thái cũng hài lòng nói.
Cũng không phải nói mấy nhi tức khác không tốt, chủ yếu vì bọn họ là thứ tức, không được xem trọng như trưởng tức mà thôi.
“Chớp mắt một cái, Bình Cát đã lớn như vậy rồi. Lần này chúng ta có thể lên đây đều nhờ hắn và Tam lang. Thực sự là hảo hài tử.” Lão thái thái lại chỉ về phía Tiêu Bình Cát, nói.
Lão đầu hừ một tiếng: “Sách y đó là do Thất lang đưa đấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT