Tiêu Tồn Ngọc có mục tiêu rõ ràng, lần này là đi thẳng đến trước mặt Trương đồ tể, Lê Trử nhìn tên đồ tể giơ tay chặt từng khúc thịt, bị dọa đến mức không dám tiến lên phía trước.
“Không phải ngươi nói...... Tên đồ tể này không phải hung thủ sao.....” Giọng Lê Trử hơi run run.
Đồ tể này...... Cả thân hình săn chắc, trên mặt tí tách chảy mồ hôi, đang ra sức làm việc, con dao phay như sinh ra để cuốn lấy trên tay hắn ta, tùy ý chặt xuống, lại có thể khiến khúc xương ở dưới bị chặt thành mấy khúc.
“Ta không phải tới tìm hắn ta.” Tiêu Tồn Ngọc nghiêm trang nói.
Tiêu Tồn Ngọc hướng mắt về phía sạp hàng phía sau đồ tể, tên đồ tể cũng nhìn thấy Tiêu Tồn Ngọc, không hề bộc lộ ra tính khí hung dữ mà lại rất hòa khí nói: “Tiểu công tử, ngươi hôm qua có tới đây, có phải là có chuyện gì hay không?”
“Có phải mỗi lần ngươi mổ heo đều sẽ để lại một miếng thịt, cố ý ném ở chỗ cỏ khô phía góc tường?” Tiêu Tồn Ngọc hỏi.
Sau khi đồ tể nghe xong thì hơi kinh ngạc: “Miếng thịt đó không ăn được nên cũng không ai muốn mua.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play