Tiêu Cảnh Vân biết tỏng Tiêu Tồn Ngọc muốn bảo vệ cho Lê Trử. 
Cho nên dù có nổi giận cũng không thể báo thù thay cho nàng. 
Có điều, chính vì không thể báo thù, nên hắn ta lại càng cảm thấy dằn vặt, bực bội. 
“Thất đệ, tất cả đều là lỗi của ta, nếu không phải tại ta thất hứa, tranh chấp với đệ, thì đệ sẽ không bỏ nhà đi… Đệ đừng lo, ta sẽ nghĩ cách trị khỏi bệnh cho đệ. Nếu không thể trị khỏi, bất kỳ ai dám chê cười đệ, chắc chắn ta sẽ xử lý kẻ đó… còn có tiền xem bói mà đệ nói…” Tiêu Cảnh Vân cuống cuồng lên: “Người đâu, mau đến phòng thu chi lấy tiền đến đây!”
“Ta bỏ tiền ra để đuổi vận xui đi cho đệ, nhất định đệ sẽ khỏe lên thôi. Bất luận là phải tốn bao nhiêu bạc, đại ca cũng không tiếc…” Hai mắt hắn ta đỏ ngầu.
“Nhưng ta đã làm hỏng kiếm của huynh.” Tiêu Tồn Ngọc rất áy náy: “Ta cũng không muốn chuyện thành ra như vậy, khi đó ta quá tức giận. Ta đã ngẫm nghĩ hồi lâu, song vẫn thấy thanh kiếm cổ đó là vô dụng nhất, cho nên mới chọn nó. Huynh sẽ không giận ta chứ?”
Tiêu Cảnh Vân sững sờ giây lát, cuối cùng thốt ra hai từ: “Sẽ không.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play