Tiêu Cảnh Vân thở dài, cảm thấy mình là huynh trưởng, nhưng càng lúc lại càng giống làm cha.
Hắn nhìn thê tử bên cạnh, lập tức kéo người vào trong ngực: “Chúng ta sớm sinh một đứa con đi, thừa dịp còn nhỏ yêu thương hắn thật tốt, chờ hắn lớn, lão Thất chắc chắn đã hiểu chuyện, đến lúc đó còn có thể giúp ta dạy đứa nhỏ nữa.”
Trình Hồng Tuệ lập tức đỏ mặt: “Thất đệ vẫn đang chờ quà của chàng đấy.”
Tiêu Cảnh Vân cười cười, lập tức sai người làm đem mấy thứ này đến viện của Tiêu Tồn Ngọc.
Lúc này, Tiêu Tồn Ngọc còn đang suy nghĩ đến mai là có quần áo mới để mặc, miễn cưỡng có thể an ủi tâm hồn bị tổn thương ngày hôm nay của chính mình, cứ chờ mãi, đến tối có một đám người đi vào trong viện, mang một cái rương lớn cồng kềnh tới, cứ như vậy đặt ở bên trong thư phòng của nàng.
Nàng nhìn thấy cái bàn cát, hai mắt trợn tròn.
“Y phục của ta đâu?” Tiêu Tồn Ngọc mờ mịt nhìn tên sai vặt, sau đó hỏi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT