Nhưng người đệ đệ này lại mặt dày nói: “Đúng vậy, tay ta trói gà còn không chặt, đào một cái hố là hết sức rồi! Ta không có tài sản, không thể mua, cũng không tìm được một dũng sĩ thân thể khỏe mạnh cường tráng, vậy nên chỉ có thể nhờ đại ca tặng cho ta một người.”
Nàng bị bệnh tật và nghèo đói hành hạ đã nhiều năm.
Mặc dù có thể xem mệnh nhưng tiền bạc kiếm được đều biến mất, không giữ lại được.
Cha nàng là con út của Tiêu gia, tiền bạc vốn dĩ không thiếu, nhưng không hiểu tại sao, lúc nàng còn ở trong gia tộc, cha mẹ nàng, nhìn bề ngoài thì hào hoa nhưng bên trong thì rất nghèo khổ, sau khi cha mẹ mất cũng để lại cho nàng một số tiền rất ít ỏi.
Sau này, nàng ra ngoài tìm công trạng, đã tiêu hết số gia tài ít ỏi còn lại.
Tiêu Cảnh Vân cũng không nghĩ là nàng nghèo đến mức đáng thương như thế, chỉ cho là nàng chưa quen với cuộc sống ở đây nên khó mà tìm được hạ nhân vừa ý thôi.
“Chỉ cần ba ngày tiếp theo ngươi có thể an phận mà sống, chớ nói là một người hầu, dù là mười tám người cũng không thành vấn đề.” Tiêu Cảnh Vân chưa bao giờ khoan dung hơn.
“Ta không nuôi nổi mười tám người đâu! Một người là đủ rồi!” Tiêu Tồn Ngọc vội vàng nói.
Tiêu Cảnh Vân không còn cách nào khác.
Đúng là một đứa trẻ ngây thơ.
Tiêu gia của hắn ta không có nhiều kẻ ngu ngốc lắm, người dễ dỗ dành như nàng được coi là của hiếm trong gia tộc rồi.
Nhưng mà tình tình của nàng quá yếu ớt, giống hệt như nữ nhân, hai ba năm nữa, hắn ta phải dạy bảo nàng thật tốt, nếu về sau còn như vậy thì làm sao chăm lo cho gia đình được? ( truyện trên app T Y T )
Tiêu Cảnh Vân ngập tràn suy nghĩ trong đầu, hắn ta nghĩ ra rất nhiều loại phương pháp để dạy dỗ thằng nhóc này nhưng đều khá tàn bạo, sau khi quay về phủ thì phát hiện không còn cái nào có thể sử dụng được, chỉ có thể thở dài bất lực, nghĩ xem trên lớp nên dạy nàng cái gì trước rồi tính sau.
Nếu nàng có thể hiểu một chút thì gửi nàng đến học viện để trau dồi kỹ năng của mình cũng được.
Với sự giúp đỡ của Tiêu Cảnh Vân, Tiêu Tồn Ngọc gần như không phải lo lắng về điều đó trong ba ngày này.
Đêm đó, rất nhiều cáo thị đã được dán ở những nơi dễ thấy.
Mặc dù Tiêu Tồn Ngọc sống trong Tiêu gia nhưng hai tháng qua, hầu hết mọi chuyện đều làm trong chính viện của mình.
Vị Đại bá làm quan của nàng công chuyện bề bộn, căn bản không quan tâm đến nàng, mặc dù Đại bá mẫu có phái người đến hỏi thăm mấy lần, nhưng nếu so ra thì Đại bá mẫu yêu thương hai tỷ muội của Đổng gia nhiều hơn, nhiều lắm cũng chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, không tìm hiểu kĩ.
Khó trách Đại bá mẫu không thích nàng lắm, đúng thật là mấy năm nay, nàng cũng không làm tròn bổn phận của một người tiểu bối lắm.
Ngày lễ hay ngày tết, nàng phái người đến kinh thành, tặng cho bốn nhà bá bá rất ít lễ vật, vừa có vẻ nhếch nhác vừa không hiểu quy củ.
Nàng nói nàng rất nghèo nhưng không có ai tin.
Nhà của mấy bá bá là con thứ đều rất giàu có, cha nàng còn là con trai nối dõi của vợ cả, của cải được phân chia chắc chắn không thiếu, nếu nàng dám nói đã tiêu xài hết gia sản rồi thì càng lớn chuyện hơn, chớ nói đến đại ca, chắc chắn là bốn vị bá phụ kia đều sẽ gọi nàng lên, tra hỏi tỉ mỉ!
Có lẽ đến cuối cùng, khi sổ sách lung tung của cha mẹ bị lộ ra, bí mật nhỏ của riêng nàng sẽ bị phơi bày dưới ánh mặt trời!
Từ nay về sau, muốn kiếm công trạng sẽ còn khó khăn hơn.
Chỉ có thể… tìm cách bù lổ hổng kia.
Mấy năm nay nàng chạy đi rất xa, cũng một phần vì nguyên nhân này.
Ai mà ngờ được, chưa vui vẻ bên ngoài được bao lâu đã bị đại ca phái người ra ngoài bắt quay về.
Thật sự rất khổ sở.
Vì chuyện xác chết, Tiêu Tồn Ngọc quyết định trước tiên cứ làm một cậu bé ngoan trong ba ngày.
Ngày hôm sau, nàng ngoan ngoãn thức dậy, xách cặp sách đi đến giáo quán trong nhà.
Trước khi vào sân viện, nàng đã nhìn thấy hai tỷ muội Đổng gia trước.
Tiểu cô nương chừng mười lăm mười sáu tuổi, thanh tú xinh đẹp như hoa, mặc bộ y phục màu xanh ngọc bích, có lông tơ, rất hoạt bát, đứa bé mũm mĩm bên cạnh là tiểu biểu đệ của Đổng gia, so sánh mà nói, nó thực sự không vừa mắt lắm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT