Tiêu Bình Cát và Tiêu Quan Đường đều là văn nhân dễ xấu hổ, Tiêu Trực Khánh là một người khờ, chỉ còn lại Đại ca và Tứ ca xem như lanh lẹ, cho nên đôi mắt thuần khiết của Tiêu Tồn Ngọc cứ như vậy nhìn chằm chằm Đại ca, hỏi lại lần nữa: “Ngươi nói đi. Có động phòng không?”
“...” Tiêu Cảnh Vân cũng bị nàng ta ồn ào đến mức đỏ mặt: “Đại tẩu ngươi còn đang ở đây, nói những thứ này làm gì?”
“Vậy đợi đại tẩu về phòng, ngươi đích thân nói với ta sao?” Tiêu Tồn Ngọc chấp mê bất ngộ, thấy Đại ca sắp bùng nổ thì vội vàng nói: “Ngươi xem, ngươi lại không chịu nói cho ta, bây giờ còn không cho phép ta hỏi? Ta là đang suy nghĩ cho các ngươi đấy. Đại ca cũng trưởng thành rồi, ta sợ ngươi trẻ tuổi nóng nảy, hấp tấp, ngược lại không thành công.”
“Còn không mau im ngay! Càng nói càng không nghe nổi!” Tiêu Đại bá suýt chút nữa cho người bịt miệng Tiêu Tồn Ngọc lại.
Hùng thị không nhịn được mà cười nói: “Ngươi trách hắn ta làm gì? Hài tử chỉ là tò mò thôi, có gì hỏi nấy, cũng không cần phải khách khí... Hồng Tuệ, tính tình lão Thất chính là như vậy, ngươi chớ để trong lòng. Hắn xem ngươi như người trong nhà mới không biết lớn nhỏ như thế, chờ ngươi tiếp xúc với hắn nhiều rồi sẽ biết, lòng dạ đứa nhỏ này không xấu.”
“Đúng vậy mẫu thân, nhi tức từng gặp Thất đệ, ta cũng rất thích tính tình này hắn, cho dù là đệ đệ ruột của ta cũng không khiến người ta yêu thích bằng hắn, cùng Thất đệ là mới quen đã thân.” Trình Hồng Tuệ thoải mái đáp.
Nàng ta lại muốn giải đáp thắc mắc cho Tiêu Tồn Ngọc, nhưng có nhiều tiểu thúc tử ở đây như vậy, nàng ta cũng không thể nói những chuyện kia.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play