Những năm này, lão thái gia đã nắm trong tay toàn bộ Quách gia, nên cực kỳ hiểu đứa cháu trai này. 
Lúc này thấy tính khí hắn ta đột nhiên thay đổi, trong lòng chợt trầm xuống. Bất giác cảm thấy dường như đã xảy ra chuyện gì mới có thể khiến hắn ta trở nên như vậy.
“Hôm nay ngươi ra ngoài cùng với tên biểu cữu ăn mày của ngươi, có phải hắn đã nói gì với ngươi không? Hôm qua ta vừa nhìn liền biết hắn không phải người tốt. Hai mắt cứ đảo quanh, lấm lét như thể kẻ trộm, không thành thật, chắc hẳn đang đánh hơi chú ý tới gia sản nhà chúng ta. Ngươi cũng đừng rối rắm nữa, đừng tin lời nói nhảm của hắn.”
Khi nhắc tới Tiêu Tồn Ngọc, ông ta tỏ vẻ chán ghét ra mặt. 
“Không liên quan gì đến biểu cữu cả, là tự con cảm thấy gai mắt với dáng vẻ luôn tự cho mình là đúng của tổ phụ. Ngoài kia có biết bao nhà giàu có, nhưng họ không bao giờ chỉnh đốn vãn bối một cách độc ác như người cả.” Quách Đại lang vẫn khăng khăng đáp.
Lão thái gia tức đến độ thở hổn hển: “Ngươi cút ra ngoài ngay cho ta.”
“Tuy Quách gia chúng ta xuất thân từ thôn quê, nhưng cũng không thể vì thế mà nói năng thô lỗ được. Trước kia tổ phụ từng nói, lời nói cử chỉ phải tuân theo quy củ, không được ăn to nói lớn, trợn mắt, trên làm dưới nghe theo. Tốt hơn hết tổ phụ nên chỉnh đốn lại bản thân mình đi.” 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play