Mặt Quách Đại lang đỏ bừng, tức đến độ siết chặt tay thành nắm đấm, lồng ngực lên xuống phập phồng, không biết hắn ta đang suy nghĩ điều gì.
Cũng có lẽ là phẫn nộ, mất mặt và phẫn nộ khi bị vạch trần ngay trước mặt muội muội mình, khiến cho hắn ta xấu hổ không thôi, càng không muốn thừa nhận.
“Ca ca, huynh… huynh vẫn luôn gạt muội sao? Huynh nói đợi huynh trưởng thành thì sẽ tốt hơn… nhưng thật ra chưa từng suy nghĩ tới việc sẽ giúp muội và mẫu thân sao? Chẳng trách… lần đó muội bị xẻo thịt, huynh chỉ biết đứng bên cạnh khóc lóc. Lúc phụ thân lấy dao ra, huynh còn sợ hãi trốn đi, sợ sẽ khiến mình bị thương. Cho nên, huynh nói đau lòng cho muội, chỉ là đau lòng trên miệng thốt ra mà thôi, đúng không?”
Thương xót, nhưng lại chẳng muốn làm gì.
Nàng ta không còn nhỏ nữa, những điều này đều hiểu cả.
Quách Đại lang bị nói trúng tim đen, vừa phẫn nộ vừa hổ thẹn: “Muội thì biết cái gì, ta còn nhỏ như vậy sao có thể đấu lại phụ thân cơ chứ? Mẫu thân nói đợi ta trưởng thành sẽ làm chỗ dựa cho bà ấy, cho nên hiện giờ ta không thể chọc tức cha được. Muội không thể đợi được nữa sao? Đợi đến khi ta có thể gánh vác Quách gia, ta sẽ không để hai người phải chịu khổ nữa đâu.”
Tiêu Tồn Ngọc ung dung nhấp một ngụm trà.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT