Âm hồn cũng là người giữ uy tín, không lừa gạt Tiêu Tồn Ngọc mà dẫn nàng đi tới phía dưới chân tường ở bên ngoài tường thành cung điện, ở đây quả thật có một âm hồn nhìn rất tăm tối, không có sức sống.
Dạ du hồn này có một đôi mắt nhìn thấu đêm tối, có năng lực bay nhanh, trôi nổi.
Chỉ là ban ngày có vẻ không có tinh thần gì, không quá thích ánh sáng mặt trời, phần lớn trốn trong những xó xỉnh u ám để nghỉ ngơi hoặc là bay tới bay lui ở chỗ không có ánh sáng mặt trời.
Có lẽ dạ du hồn này đã chết trong lúc đi đường ban đêm, bản lĩnh cũng không gọi là nhỏ.
Dạ du hồn lợi hại một chút thậm chí có thể khiến người sống cảm nhận được, làm cho trong lòng sinh cảm giác sợ hãi hoặc lạc đường, nghịch ngợm một chút còn có thể bám vào bóng của người đi đường, theo họ đi khắp nơi.
“Chính là hắn!” Âm hồn ở cửa hàng ngọc thạch nói rồi nhìn Tiêu Tồn Ngọc.
“Vậy ngươi về đi, đợi sau này phụ thân của ngươi thọ hết số mạng, chết già rồi ngươi đi đầu thai cũng không muộn.” Tiêu Tồn Ngọc cũng không ép buộc thu âm hồn lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play