Tiêu Quan Đường cũng không ngờ rằng chính thất đệ ngây thơ của hắn lại nghĩ nhiều đến như thế, nhưng phải nói rằng những gì nàng nghĩ cũng đúng.
Quả thực sau khi phong ba lắng xuống sẽ khiến cho một nhóm người không muốn so cao thấp với Tiêu Tồn Ngọc nữa, thế nhưng cũng sẽ có người cảm thấy thất đệ này của hắn tâm cơ, thâm trầm, sau khi mắng người còn không thừa nhận.
“Thất đệ, ta biết đệ không cam tâm, chỉ là…Sĩ diện của văn nhân, chuyện này nếu đệ chịu nhường một bước thì những người kia cũng không thể lấy chuyện này để gây khó dễ cho đệ nữa.” Tiêu Cảnh Vân hòa hoãn nói.
Nếu không thì còn có thể xử lý như thế nào đây?
“Trừ phi trong vòng ba ngày chúng ta có thể tìm được người lén viết thiếp vàng kia, hơn nữa chứng cứ rành rành thì mới có thể giúp đệ thoái lui an toàn.” Tiêu Cảnh Vân nhanh chóng phân tích, trong đầu càng lúc càng sáng suốt, “Nhưng đối phương có thể trong vòng một đêm, ở trong thành thần không biết quỷ không hay rải nhiều thiếp vàng như vậy mà không bị ai phát hiện, nhất định người đó không phải dân chúng tầm thường, thậm chí là có quen biết với ba thư viện lớn kia mới có thể làm được.”
“Không sai, loại chuyện thất đức này, người đọc sách bình thường sẽ không muốn làm, hoặc là người động thủ ẩn nấp trong ba thư viện lớn kia có thù với thất đệ, hoặc là chính hắn ta có nhược điểm, hoặc là thiếu tiền mới có thể bị người khác mua chuộc.” Tiêu Quan Đường cũng vội vàng nói.
Tiêu Tồn Ngọc nghe xong, hừ một tiếng: “Mặc kệ hắn ta là ai, đệ sẽ đi bắt người!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT