“Tổ mẫu của ngươi, bà ấy không yên lòng về ngươi, đặc biệt vì ngươi mà ở lại nhân gian này. Gần đây ngươi thường xuyên gặp phải phiền phức đúng không, đó là do tổ mẫu ngươi gấp đến độ muốn đánh ngươi nhưng lại không nỡ. Nhưng mà lúc nãy ngươi vừa sờ soạng kiếm của ta, chờ đến lúc ngươi thiếp đi, bà ấy chắc chắn sẽ đến tìm ngươi trò chuyện.” Tiêu Tồn Ngọc nói tiếp.
Thanh kiếm này của nàng có thể khắc chế âm hồn.
Đương nhiên, phải rút kiếm ra mới được.
Để nguyên vỏ kiếm như vậy sẽ hơi ràng buộc, tất nhiên cũng khiến cho âm hồn khiếp sợ, nhưng không ảnh hưởng nhiều đến chúng.
“...” Chu Cảnh Mậu lẳng lặng nhìn nàng, hắn ta do dự một lúc lâu, rồi mới lui về phía sau mấy bước: “Chẳng trách vì sao lúc trước ta chưa hề gặp ngươi, nhất định là do ngươi bị điên, bị giam trong nhà không cho ra đường đúng không? Quên đi, cũng tại tiểu gia gia ta mắt kém, không nhìn ra ngươi là người điên. Ta đi đây, không muốn so đo với ngươi nữa đâu…”
Tiếc cho thanh kiếm này thật, bị hủy hoại bởi một kẻ mất trí.
Tiêu Tồn Ngọc vốn là người vô cùng kiên nhẫn, dù sao nàng cũng đã nhận bạc từ người ta, bây giờ chịu thêm chút lời khó nghe cũng không hề gì.
“Nếu như kiếp đào hoa này của Chu công tử không được giải, vậy thì tướng số sẽ thay đổi, tiền đồ cũng bị ảnh hưởng theo.” Tiêu Tồn Ngọc nói thêm.
Chu Cảnh Mậu nhếch mép, kiếp đào hoa là cái thá gì chứ?!
Lý do hắn ta chạy trốn là bởi vì gần đây cha hắn ta đối xử với hắn rất nghiêm khắc, muốn hắn ta phải đi thi! Nhưng đường đường là một thế tử như hắn, sao lại phải tranh giành với mấy tên mọt sách kia cơ chứ?
Chu Cảnh Mậu giả vờ không nghe thấy câu nói của Tiêu Tồn Ngọc. Hắn ta cũng chẳng còn hứng thú nói chuyện với nàng, cứ thế một mạch đi lên lầu.
Tiêu Tồn Ngọc đứng dưới lầu chờ hắn.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ Tý.
“Tiểu nhị, cho bàn này một vò rượu.” Xem kịch thì làm sao thiếu rượu cho được.
Mới kiếm được bạc, Tiêu Tồn Ngọc cũng không nỡ xài nhiều, rượu mà nàng gọi cũng chỉ là loại thông thường. Ngay khi nàng chỉ vừa rót đầy ly, một đám người bỗng dưng bước vào cửa quán trọ.
Trong phút chốc, toàn bộ quán trọ đã bị bao vây. Ánh sáng từ đuốc và đèn lồng khiến không khí ở nơi đây trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
Chủ quán và tiểu nhị bị dọa đến phát khiếp, đám người đó vừa vào đến cửa đã lập tức quát lên: “Có nhìn thấy một quý công tử khoảng mười sáu, mười bảy tuổi không!?”
Ông chủ nhìn sang phía Tiêu Tồn Ngọc đang ngồi.
“Không phải người đó! Người bọn ta tìm đen hơn hắn một chút.” Đám người đó nói tiếp.
Nghe xong, chủ quán lập tức chỉ tay lên lầu: “Quý công tử mà ngại nói hiện tại đang ngủ trên lầu…”
Ngay sau đó, đám người lập tức xông lên lầu, không bao lâu sau, đã thấy Chu Cảnh Mậu bước xuống với tình trạng bị trói chặt. Nhìn thấy cảnh hắn ta bị trói, không hiểu sao Tiêu Tồn Ngọc lại liên tưởng tới cảnh bắt ăn trộm.
“Gan ngươi cũng to thật đấy, dám đắc tội với bổn thế tử!” Chu Cảnh Mậu vô cùng tức giận.
“Bẩm thế tử, chuyện này là do Hầu gia phân phó, chúng tôi cũng chỉ thi hành mệnh lệnh. Nếu ngài có gì bất mãn thì đợi trở về rồi nói với ông ấy đi!”
“Cha ta đúng là điên rồi, ta chính là con trai của ông ấy đấy, đối xử với ta thế này mà xem được à, muốn đoạn tử tuyệt tôn sao? Nếu vậy thì bây giờ ta lập tức cắn lưỡi tự vẫn cho vừa lòng các người!” Chu Cảnh Mậu làm ầm làm ĩ, chân vùng vẩy trên không trung, cả người đều bị chống đứng lên.
Hộ vệ thấy thế thì nghiêm túc nói: “Ngài thật sự không biết vì sao Hầu gia lại làm đến nước này à? Lúc trước, ngài từng tranh giành hai nữ tử với Hàng công tử, ngài có còn nhớ không?”
“Ý ngươi nói là Thược Dược và Quế Hương à? Không phải hai người họ là ca sĩ sao…”
“Cái người tên là Thược Dược ấy phải nói là rất may mắn, tình cờ được vào cung, được lão Vương gia gả cho hoàng thượng, bây giờ đã là mỹ nhân bên cạnh bệ hạ, mặc dù chức vị không cao nhưng trong hậu cung nàng rất được sủng ái, thăng vị cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Những chuyện bất nhân ngài làm ngày trước cũng đã truyền đến tai bệ hạ, Hầu gia cũng vì vậy mà bị khiển trách mấy lần…”
Chu Cảnh Mậu nghe xong thì mắt trợn tròn cả lên.
Nối tiếp đó là ánh mắt đờ đẫn hướng về phía Tiêu Tồn Ngọc.
Giờ phút này, hắn ta bỗng dưng cảm thấy tên tiểu bạch kiểm này toả ra một tia sáng khác lạ, khiến hắn ta dù cố cũng không thể dời mắt đi.
“Khoan đã! Bắt ta đi! Huynh đệ, ngươi nhất định phải mang nó đến cho ta, mọi chuyện đều là do hắn — hắn chỉ đường cho ta chạy!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT