So với người sống, có đôi lúc Tiêu Tồn Ngọc sẽ thấy thương xót cho những âm hồn còn vương vấn trên đời này không chịu rời đi. 
Bởi vì hầu hết những âm hồn này đều rất khốn khổ  khi còn sống, tuy cũng có một số âm hồn mắc bệnh rất nghiêm trọng, nhưng những âm hồn đáng thương như Đại cô nương Đoàn gia thì có rất nhiều.
 “Vậy ta phải làm sao đây? Vậy ngài… ngài có thể…” Đoàn Nhị cô nương căng thẳng nói.
“Ta có thể, nhưng ta không muốn, trừ phi lão thái thái nhà ngươi đích thân tới cầu xin ta.” Tiêu Tồn Ngọc rất vô tình.
 “Ngươi cũng đừng cho rằng là ta lòng dạ hẹp hòi, quả thật là do lão thái thái nhà ngươi không nói lý. Nếu hôm nay ta lại chủ động tới cửa, thế thì bà ta  không chỉ sẽ mắng ngươi là đồ hồ ly tinh, mà còn xem thường ta. Nếu lúc ta chữa bệnh có đưa ra vài yêu cầu mà bà ta không thích, chắc chắn sẽ thốt ra những lời dơ bẩn cho mà xem.”
Nàng ta biết những gì Tiêu Tồn Ngọc nói là đúng.
“Sau khi ngươi về viện thì cứ khóc ầm lên, nói rằng tự ngươi đến quỳ xuống cầu xin ta, nhưng ta không bằng lòng. Tổ mẫu ngươi sẽ làm ầm lên, ngươi cũng vậy, cứ một khóc hai nháo ba đòi thắt cổ, đều phải giả bộ cho họ tin vào.” 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play