Thôi Kiều cũng không nói rõ được, đây là một người còn sống sờ sờ nhưng lại khiến nàng ta không khỏi cảm thấy có vấn đề.
Tiêu Tồn Ngọc liếc qua phía xe ngựa.
Đúng là có âm khí, thậm chí còn có cả mấy phần oán khí quấn quanh nhưng lại không có âm hồn nào bay ở đó, tình huống này đúng là rất hiếm gặp.
“Còn nữa, thỉnh thoảng bà ta hay cố ý giày vò chính mình... Tự tát vào mặt mình, lén bóp véo cơ thể, thậm chí còn làm ra mấy chuyện mất mặt trước các vãn bối... Mỗi ngày có khoảng một đến hai canh giờ không được bình thường. Lúc cảm xúc ổn định thì lại rất giống một người già bình thường, chỉ là hay quên… Đúng rồi, bà ấy đã cư xử kỳ quái như vậy trong một tháng gần đây, đại phu không tìm ra được chứng bệnh nên mới tới chùa để cầu bình an.”
Thôi Kiều cảm thấy rất mơ hồ.
Nàng ta chưa từng gặp người nào kỳ lạ đến thế, vậy nên vẫn luôn đi theo để xem rốt cuộc đối phương bị làm sao.
Tiêu Tồn Ngọc rất hài lòng với cách làm việc chuyên nghiệp của Thôi Kiều.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play