Tiêu Tồn Ngọc bán đứng đại ca của mình không chút do dự, một chút áy náy trong lòng cũng không có.
Trên đời này, nhiều người lấy việc thi đậu và làm quan làm mục tiêu cả đời, mặc dù nàng có thể ỷ vào tài học mà khoe khoang một chút, nhưng chung quy vẫn là không thể đem mục tiêu phấn đấu của người đọc sách giẫm đạp dưới chân, lúc này, nàng chỉ có thể để các ca ca đứng ra làm lá chắn cho nàng một phen.
Dưỡng huynh ngàn ngày, dùng huynh trong chốc lát.
Nàng là một đứa trẻ cái gì cũng không hiểu, phu tử có nói bao nhiêu đi chăng nữa cũng... vô dụng.
“Đây thật sự là lời đại ca ngươi nói?” Chu phu tử rất kinh ngạc: “Hắn dám mang tương lai của ngươi ra làm trò đùa sao! Tiêu Thất, đại ca ngươi có nói tại sao không? Tại sao không cho phép ngươi đi thi? Theo ta được biết, đại ca nhà ngươi cũng xuất thân là tiến sĩ, Tam ca của ngươi còn là thủ khoa, sao lại có thể ngăn cản ngươi?”
“Phu tử, học hành vất vả không quản ngày đêm, chỉ có người quyết tâm mới có thể kiên trì. Từ nhỏ, sức khỏe của ta đã không tốt, cha ta lại mất sớm, ngũ phòng chỉ còn lại một mình ta. Trường thi gian khổ, người như ta sau khi đi vào có khả năng không ra được, mấy ca ca của ta đều cảm thấy ta không cần phải đâm đầu vào nguy hiểm như vậy, ta lui về phía sau làm chuyện chính mình muốn làm, vui vẻ bình an là được.” Tiêu Tồn Ngọc cố hết sức đẩy cái nồi lớn này cho các ca của mình*.
*Ở đây nghĩa là đổ hết tội lỗi cho các ca ca.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT