Từ đầu tới cuối, Thôi Kiều cũng không lộ ra bất kỳ cảm xúc dữ dội nào. Mặc dù giữa lông mày ngẫu nhiên thoáng lộ ra mấy phần bi thương, nàng ta cũng sẽ dùng nụ cười để che giấu ngay lập tức.
“Ta sẽ không tùy tiện giết người, tiểu lang quân.” Thôi Kiều cười nói.
“Ngươi chỉ là giết người tùy tiện.” Tiêu Tồn Ngọc cười ha ha cười.
“Đúng vậy, ta đã cho bọn họ cơ hội thứ hai. Ta tìm tới bọn họ, lại dùng thân phận kẻ yếu để khẩn cầu bọn họ trợ giúp. Ta cũng đã trả giá, ta đã tận dụng hết khả năng của mình để khiến bọn họ vui vẻ, chỉ cần bọn họ thoáng lộ ra một chút thiện ý cũng được. Thế nhưng, bọn họ không có.”
“Ta muốn thiện ý nhưng bọn họ không cho được, vậy ta liền muốn thứ mà bọn họ có thể cho được.” Thôi Kiều cũng không cảm thấy bản thân có lỗi.
Thậm chí, khi Tiêu Tồn Ngọc nghe nàng ta kể chuyện một cách bình thản như vậy, nàng cũng sắp cảm thấy nàng ta giết người rất thú vị.
Một đám cặn bã lừa gạt người khác, đúng là đáng chết.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play