Đầu của Hùng thị quay trái quay phải đều rất khó, lòng nóng như lửa đốt, không biết phải làm như thế nào cho đúng.

"Cũng nên cho Xảo Tâm một cái công đạo. . ." Trong lòng nàng ta rất hoảng sợ.

Sớm biết như vậy thì đã không đồng ý để Xảo Tâm cùng Tồn Ngọc lên lớp với nhau!

"Trong quá trình đùa giỡn, nếu không phải Đổng Xảo Tâm tự mình la lên thì người bên ngoài cũng sẽ không biết rõ ràng như vậy, tâm tư của nàng ta cũng không phải là lương thiện, mẫu thân không cần quan tâm, đánh nàng ta, nhường nhịn Thất đệ là được!" Tiêu Cảnh Vân nói vô cùng nhẹ nhàng.

Nhưng mà chính là tiểu hài tử cãi nhau ầm ĩ dẫn đến mũi bị thương, những thứ khác vẫn luôn không thừa nhận.

"Con như vậy, Xảo Tâm lại càng phải nghĩ nhiều hơn." Hùng thị khó xử mở miệng.

"Mẫu thân hồ đồ rồi, cái này vốn là hai chọn một, cánh tay của Tiêu gia chúng ta còn có thể rẽ ra bên ngoài sao? Cái đó nếu là cháu gái ruột thịt của mẫu thân, con tự nhiên sẽ không làm như vậy, nhưng dù sao vẫn là cách một tầng." Tiêu Cảnh Vân lại lạnh lùng nói.

Hùng thị trầm mặc một hồi, cũng coi như chấp nhận.

"Hơn nữa vẫn còn chưa hỏi rõ sự tình, chẳng lẽ muốn nghe lời nói từ một phía của tỷ đệ bọn họ sao?" Tiêu Cảnh Vân lạnh lùng, trầm mặc.

Tâm tư của Đổng Xảo Tâm, hắn có thể đoán được hơn phân nửa.

Đệ đệ vô liêm sỉ của hắn quả thực không phải là người tốt, nhưng nếu nói Tồn Ngọc háo sắc thì hắn ta lại không tin.

Biểu muội này trời sinh cũng không phải như hoa như ngọc, chỉ là một người bình thường miễn cưỡng coi như ngũ quan vừa vặn có đáng để hắn bổ nhào qua không?

Tiêu Cảnh Vân nhìn sắc trời một chút, lại sợ tiểu tử thối kia ngủ say, liền cáo từ Hùng thị, nhanh chóng đi đến nội viện của Lương phu tử.

Lương phu tử còn đang đọc sách.

Trong nội viện có đặt vài ngọn đèn.

Mà Tiêu Tồn Ngọc thì đang chổng mông lên, đầu chúi vào góc chân tường, cẩn thận từng li từng tí nghe động tĩnh.

Đột nhiên xuất lực liền bắt được một sinh vật còn sống, ngay sau đó trong cái bình trên tay có thêm một con dế mèn.

"Phu tử ngài ngày thường không phải thường xuyên xem sách sao? Con dế dưới chân tường của ngài đều có vẻ có thể tinh thông viết lách rồi, đây còn là một con thọ tinh, có kẹp màu nâu non, phu tử, phu tử, con này có thể đáng giá mấy lượng bạc!"

Đáng tiếc là con này lại là màu tím, nếu là màu vàng thì giá cả càng đắt hơn!

Lương phu tử mắt điếc tai ngơ, giả bộ như không nghe thấy.

Tên tiểu tử thối này đã nhảy nhót lung tung cả một ngày nay, những con dế mèn trong nội viện này của ông ta cũng sắp bị bắt hết rồi, còn có mấy trái cây ở cái cây bên cạnh kia cũng sắp bị nàng ăn hết rồi.

Nhảy lên nhảy xuống không biết mệt.

Trong lúc Tiêu Tồn Ngọc đang vui vẻ thì Tiêu Cảnh Vân đưa theo gia đinh hùng hổ đi đến.

Nàng "Lộp bộp" một phát, chạy đến sau lưng của Lương phu tử: "Phu tử cứu ta!"

Lương phu tử buông xuống sách, nhìn về phía Tiêu Cảnh Vân: "Tiểu Tiêu đại nhân là vì chuyện ban sáng mà đến sao?"

"Lương phu tử." Tiêu Cảnh Vân khách khí một tiếng, sau đó nói: "Cái tên vô liêm sỉ này cố ý đánh tiểu cô nương, ta là đại ca không thể không quản không hỏi, nếu không về sau nàng càng ngày càng vô pháp vô thiên (coi trời bằng vung)!" ( truyện trên app T Y T )

Không nói gì thì không thể đánh nữ nhân.

Đương nhiên nếu là đối phương quá phận, vậy cũng được, đánh thì đánh nhưng không thể để cho người ta nắm thóp được.

Nhìn nàng một cái không biết ngu xuẩn đến mức nào rồi nữa?

Đánh xong bỏ chạy, sự thật như thế nào toàn bộ bị tỷ đệ Đổng gia nói bậy, bị đổ nước bẩn lên người không thể giặt sạch!

Đơn giản chính là ngu hết chỗ nói!

Tiêu Tồn Ngọc nhìn thấy cây gậy lớn trong tay bọn gia đinh thì mặt mũi liền trắng bệch: "Phu tử, ngài xem ta nói không sai chứ? Đại ca ta chuẩn bị đem gậy đánh chết ta rồi!"

"Tiểu Tiêu đại nhân, cái này. . . không ổn đâu? Đứa nhỏ này đã nhiều lần cam đoan với lão phu, nói là do Đổng cô nương cản đường của hắn, vì thật sự không có biện pháp nên mới ra tay. . ." Lương phu tử nhìn thấy cảnh tượng này cũng có chút ít khiếp sợ.

Không nghĩ tới Tiêu Cảnh Vân còn hung ác như vậy.

"Phu tử không cần quan tâm." Tiêu Cảnh Vân trực tiếp dứt khoát.

Ánh mắt tựa như con dao găm rơi vào trên người Tiêu Tồn Ngọc, hắn ta dặn dò mọi người: "Đem người áp tới, đánh! Đánh cho tới khi hắn nhận sai mới thôi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play