Tiêu Tồn Ngọc vỗ bàn tay mảnh khảnh, không khỏi khen ngợi
Trang Cửu Lang.
Đám Chu Cảnh Mậu đúng là đọc sách quá ít nên chỉ có thể
làm dê béo, Trang Cửu Lang thì khác biệt, lòng dạ hẹp hòi giống như gốc rạ đâm
thẳng vào người.
Đối với đề nghị chia công lao của Tiêu Tồn Ngọc, Trang
Cửu Lang giả vờ như không nghe thấy, hắn ta có thể khẳng định rằng đối mặt với
những bạn học đó, Tiêu Thất không ngại bán đứng hắn ta và để hắn ta chịu hết
lửa giận hừng hực của mọi người.
Lúc này, hai người đã đạt được sự đồng thuận và đều trở
về phòng.
Sau khi trời sáng, Tiêu Thất chạy đến trước mặt thầy và
kể hết câu chuyện này.
“Hoắc sư phụ, ta tính chỉ tay liền biết chỗ chôn hài cốt,
nhưng hôm đó vội chạy đến trường cũng không thể ở lại đào vật đó ra, nhiều ngày
trôi đi ta ăn ngủ đều thấy rất bất an, lúc này mới dẫn đến việc đi học tinh
thần không tốt suýt chút nữa bị đánh mấy lần… Ta thật sự không kiên trì nổi
nữa, sư phụ, ngài bảo mọi người đi hỗ trợ được không?” Tiêu Tồn Ngọc dùng ánh
mắt chân thành tha thiết nhìn đối phương.
Trong mắt nàng có tia sáng, vừa ngây thơ vừa kiên định,
bị ánh mắt này nhìn ch� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.