Tiêu Tồn Ngọc thở dài một hơi, cũng tự trách bản thân khi đó xuống tay nhẹ quá, sao mà có thể chỉ đấm có một đấm được.
Nếu mà sớm biết hôm nay có họa sát thân thì cho dù có thế nào nàng cũng phải khiến Đồng Xảo Tâm nằm bẹp trên giường không cử động được, vậy mới không coi là lỗ vốn.
Cơ mà...
Nàng quả thực lại cảm giác được tin tức của APP, không sai, dương tiên xác thực chỉ còn hơn hai tháng.
Nhưng mà nhỡ đâu bị đại ca không cẩn thận đánh cho bại liệt, khiến cho hai tháng còn lại của nàng chỉ có thể nằm thở thì làm thế nào bây giờ?
“Đại ca ngươi thương ngươi như thế, sao có thể phạt nặng ngươi được. Ngươi nhanh nhanh đứng lên, đừng có hành xử như lưu manh vậy, thật là làm nhục cửa nhà lắm!”
Lương phu tử toan vươn tay túm nàng, nhưng động tác giãy giụa của Tiêu Tồn Ngọc càng kì dị hơn.
“Đương nhiên là ngài không tin rồi, mà cũng đâu phải ngài bị đòn đâu!” Tiêu Tồn Ngọc vẫn mặt dày như cũ: “Đại ca của ta nhất định sẽ không nỡ tự tay đánh ta, nên là huynh ấy sẽ kêu các gia đinh, mấy tên đó mỗi tên cầm một cái hèo, đập ta từ dưới lên trên. Dưới tình huống lộn xộn lung tung này, thân thể gầy trơ xương này của ta há có thể chịu nổi? Mà nếu không thấy ta đổ máu, đại ca tuyệt đối sẽ không dừng tay, nếu không cũng không có cách nào ăn nói với Đồng Xảo Tâm được.”
“Nữ nhân kia cũng không biết xấu hổ là gì, ta đã nói là không thích nàng ta rồi, nàng ta còn nhào tới!”
“Phu tử à, ngài nói ta lớn lên đẹp trai thì là lỗi của ta sao? Ta đẹp trai thì sẽ bị người khác ghép đại với một cô vợ thối sao?”
“Hừ, ta đánh nàng ta còn nhẹ đấy!” Tiêu Tồn Ngọc bĩu môi, trông thật đáng thương.
Một loạt lời ngụy biện nói xong cũng khiến cho Lương phu tử cảm thấy nàng có nỗi oan thấu trời.
Nhưng mà vậy cũng không thể giấu được bộ dạng đáng xấu hổ khi nằm vạ trên đất của nàng lúc nãy.
“Ngươi nói Đổng cô nương bắt nạt ngươi? Lời này ai có thể tin được? Cô nương kia nhìn cũng không phải người không biết liêm sỉ, ai biết có phải là ngươi thấy cô nương nhà người ta xinh đẹp nên nảy sinh ý xấu, nhưng đối phương không thuận nên ngươi mới động thủ chứ?” Lương phu tử quyết định hỏi cho rõ chuyện đã xảy ra.
Ông vừa nói như thế, Tiêu Tồn Ngọc liền nghiêng đầu: “Ngài thấy ta là loại người như thế à?”
“Chuyện này... Người trẻ tuổi lão phu đã gặp không ít, ngươi ờ thì... quả thực không xem là tốt...” Lương phu tử vuốt râu.
Tiêu Tồn Ngọc chán nản nói: “Ngài quen đọc sách thánh hiền mà còn nói như thế, những người khác nhất định cũng sẽ nghĩ như vậy. Không được, phủ này ta không ở nổi nữa, ta phải đi du học thôi, những người bên ngoài có khi sẽ không bắt nạt ta như vậy.” Tiêu Tồn Ngọc nhảy dựng lên.
Cũng không tệ.
“Thôi thì ngươi cứ quỳ đó đi, còn làm ầm ĩ muốn đi, đại ca ngươi càng không tha cho ngươi.” Lương phu tử còn thật biết châm chọc.
Tiêu Tồn Ngọc bực bội gãi đầu.
Ánh mắt chạm đến quyển sách kia, nàng cắn răng một cái, nói: “Ngài nói có lý, giờ nếu ngài nói tốt mấy câu với đại ca ta, ta sẽ tặng ngài mấy quyển sách hay.”
“Sách này là đại ca ngươi tặng, so với ngươi thì lão phu tin tưởng đại ca ngươi hơn.” Lương phu tử không mảy may lay chuyển.
Tiêu Tồn Ngọc nở nụ cười mờ ám: “Phu tử, sợ là ngài không biết rồi, từ lúc lên sáu, sau khi ca ca cảm thấy ta có lòng cầu học thì sách vở cất trữ của Tiêu gia và bản sao ta đều có, bản đơn cũng có không ít luôn, ngài không muốn xem hả?”
“...” Ánh mắt Lương phu tử đánh giá nàng.
“Dĩ nhiên bây giờ ta không có trong tay, nhưng ngày khác ta truyền bức thư, liền sẽ có người đưa tới cho ta!” Lời này thì nàng không nói dối.
Những cuốn sách này rất đắt tiền, nhưng có đắt tiền hơn nữa thì nàng cũng không dám bán.
Chỗ cất giấu sách có nhiều lắm.
Sau khi các ca ca đưa sách đến tộc thì tự khắc có người lại áp tải những thứ đó tặng lại cho nàng, mà nàng xem xong rồi cũng lười mang theo vướng víu, thế là bèn tìm một chỗ thích hợp rồi cất giấu, qua thời gian dài...
Kho tàng nàng giấu đã nhiều không đếm xuể.
Giờ cứ tìm một chỗ gần kinh thành rồi để người đi tìm là được. Nàng còn có thể không có mấy người bạn sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT