Khương lão tướng quân cũng sợ hết hồn, vội vàng nói thay
Tiêu Thất: “Lỗ Vương thứ tội, đứa trẻ này nghĩ gì nói nấy, không có ý gì khác.”
“Hắn phải tự mình xin lỗi bản vương, bản vương mới cân
nhắc có nên tha cho hắn hay không.” Ánh mắt Lỗ Vương rõ ràng lộ ra ý đùa giỡn.
Tay còn sờ về phía Tiêu Tồn Ngọc.
Tiêu Tồn Ngọc nhanh chóng né tránh.
Khương Hàn Nghĩa nhìn thấy cảnh này thì hai mắt trợn
tròn, nổi da gà toàn thân, theo bản năng sờ mặt mình, cảm thấy may là mình dung
mạo khó nhìn nếu không bị nam nhân nhớ thương giống như Tiêu Thất thế này thì
thật là đáng sợ!
Ánh mắt Thiết Dực nhìn chằm chằm Lỗ Vương.
Tựa như nếu Lỗ Vương dám bước thêm một bước nữa sẽ không
để ý sống chết mà tiến lên chặt móng vuốt của hắn ta vậy.
“Gần đây vương gia vừa giết chết một con hát sao?” Tiêu
Tồn Ngọc nói.
Lỗ Vương nhướng mày: “Ngươi nghe ai nói?”
Chuyện này hắn ta đã bịt miệng hết rồi ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.