Khương lão tướng quân căn bản không quan tâm đến bức họa
này, thật ra ngày thường ông ta cũng chỉ thưởng thức mấy bức trên tường thôi,
vẽ mấy con ngựa, biễu diễn này nọ ông ta xem hiểu được.
"May mà ông không thấy." Tiêu Tồn Ngọc cười một
tiếng.
"Có ý gì?" Khương lão tướng quân khó hiểu.
"Nếu là đồ của ông, ta đương nhiên phải nói rõ cho
ông biết. Vật ấy không tốt lắm, tranh này không quá sạch sẽ. Ông đã có tuổi
rồi, nếu cứ nhìn chằm chằm vào suốt một khoảng thời gian dài thì sớm muộn gì
cũng gặp chuyện không may." Tiêu Tồn Ngọc vừa nói vừa cuộn họa quyển lại.
Nàng khắc chế được những thứ này, sẽ không đến mức bị mê
hoặc tâm trí.
Nhưng người khác thì khó mà nói trước được.
Khương lão tướng quân không tin: "Chẳng phải chỉ là
một bức họa thôi sao?"
"Nếu ông tin ta thì tối nay hỏi con cháu ông về xuất
xứ của tranh này thử xem. Sáng mai ta dẫn ông ra ngoài chơi, chúng ta dạo chơi
một vòng rồi đi gặp người vẽ tranh này, ông khắc rõ." Tiêu Tồn Ngọc lập
tức lên kế hoạch.
Khương lão tướng quân rất không vui.
Một tiểu tử choai choai mời một lão già như ông ta ra
ngoài chơi?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.