Tên trộm này bị thương ở mắt, không thấy rõ đường, nếu còn không bắt được thì e rằng đám học sinh này không bằng cả bao cỏ.

Tiêu Tồn Ngọc nghe thấy Trang Cửu nói vậy thì lập tức gào lên: “Các huynh đệ mau tới đây! Tên trộm này bị mù rồi, ai bắt được đầu tiên thì chính là công lao của người đó!”

Giọng nàng trong trẻo mà vang dội, đám người đang nghe ngóng ngoài góc tường lập tức vọt ra.

Không ai nhường ai, người thông minh chút còn cầm cục đá viên gạch trong tay, xông tới, thấy tên trộm kia vung loan đao thì lập tức đều vui vẻ.

“Ta còn tưởng rằng tên trộm này mọc ra ba đầu sáu tay chứ! Hóa ra cũng chỉ như thế!”

“Ha ha, lần này xem xem Hoắc sư phụ còn gì để nói. Chúng ta nhanh bắt lấy hắn, sau tuần thi phải khiến Hoắc sư phụ làm trâu làm ngựa!”

Nói thì nói như thế nhưng cũng không dám tùy tiện xông lên, miễn cho bị đao ngộ thương. Bọn họ suy nghĩ một chút, bắt đầu lấy đá ném, tranh xem ai ném chuẩn nhất.

Trong góc tường của viện này chất không ít đá vụn, lúc này đều bị bọn họ đem tới.

Một đám nhị thế tổ như tìm được con mồi, hai mắt lóe sáng, đứng thành hàng, bắt đầu ném đá về phí

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play