Tiêu Tồn Ngọc cũng cảm thấy trong nhà có lệ khí nên mới
lôi Trang Cửu Lang ra ngoài trốn tránh, thà đứng nhiều một lúc còn hơn phải
nghe mọi người kêu rên.
Quá thảm!
“Ta đây da non thịt mềm, nếu bị đánh, sau này làm sao còn
gặp người khác được nữa?” Tiêu Tồn Ngọc thổn thức, dường như rất sợ hãi.
Trang Cửu Lang hơi nhíu mày, căn bản sẽ không tin lời
nàng nói là thật.
Bị đánh?
Năm người Hoắc sư phụ e rằng cũng không làm được, trừ phi
chính hắn chủ động nhận phạt, giống như bây giờ vậy.
Hơn nữa bài giảng của Lận Công khó như vậy mà hắn cũng
có thể viết không thiếu một chữ, rõ ràng chính là đã gặp qua sẽ không quên
được, qua tai vào đầu. Chẳng lẽ hắn không nhớ được những thứ đơn giản đến tột
cùng mà Chu phu tử nói sao?
“E rằng ngươi nên suy nghĩ một chút xem sau này làm sao
có thể tiếp tục giả vờ dốt nát vô tri mà không bị ai dạy dỗ thì hơn.” Giọng
điệu Trang Cửu Lang hững hờ, giống như theo gió mà đến.
Tiêu Tồn Ngọc sờ lỗ mũi một cái: “Ta biết ta cực kỳ thông
minh, nhưng ta lại không thích học thì còn cách nào nữa chứ? Hơn nữa... ng� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.