Sáng sớm đúng là lúc trời nắng ấm, thế nhưng con đường
này càng đi càng thấy lạnh, xung quanh cây cối rậm rạp, có lẽ là nơi thôn dân
gần đây đi ngang qua khi săn bắn, hái thuốc.
Tiêu Tồn Ngọc đau đầu day mi tâm.
Sơ suất rồi!
"Đằng sau hình như có một chiếc xe ngựa khác cũng
tới đây... Nhưng cách hơi xa, phải một lát nữa mới đuổi kịp." Chỉ chốc lát
sau, Hứa Tân dò xét xong đã quay lại báo cáo.
Hắn ta lo lắng nhìn Tiêu Tồn Ngọc.
Bây giờ có thân phận áp chế, hắn ta không thể gọi là
"Tiểu đệ đệ" được nữa.
"Được rồi, xem hắn muốn dẫn ta đi đâu đi! Nếu bây
giờ nhảy khỏi xe, lỡ như bị tàn tật thì phải làm sao? Tranh chấp với xa phu
cũng không tốt, lỡ như hắn nổi điên lên, dọa sợ ngựa thì chẳng phải mạng nhỏ
của ta phải chấm dứt rồi sao?" Tiêu Tồn Ngọc cẩn thận tính toán, thấy hoàn
cảnh xung quanh không tốt lắm thì cảm thấy ngoan ngoãn ở trong xe sẽ tương đối
an toàn.
Hơn nữa cây cối rậm rạp, không ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.