Tiêu Tồn Ngọc nói ẩn ý: "Ta rất nghèo, trên người
cũng không có thứ gì có thể áp chế oán khí khắp người ngươi, trừ phi ngươi vào
trong kiếm của ta. Nhưng nếu vậy thì giữa ta và ngươi sẽ có nhân quả, tương lai
ta phải đưa ngươi vào luân hồi."
"Trên người tiểu huynh đệ đi cùng ngươi có đồ
tốt." Hứa Tân nhìn thoáng qua thanh kiếm của nàng, chỉ cảm thấy trong lòng
vô thức sinh ra sự tôn kính.
Cũng không biết kiếm này là bảo bối gì mà khiến hắn ta
hơi rục rịch trong lòng, giống như chỉ cần không kiềm chế được sẽ bị kiếm này
hút vào.
"Tiểu huynh đệ nào?" Tiêu Tồn Ngọc hỏi.
"Hai người đều có. Ngọc bội trên người hai người họ
đều vô cùng tốt, có lẽ có thể áp chế oán khí của ta... Nhất là công tử mặc quần
áo màu nhạt kia, ngọc bội của hắn dưỡng rất tốt, đảm bảo hơn một chút."
Hứa Tân trả lời.
Chính là Trang Cửu Lang.
Tiêu Tồn Ngọc suy nghĩ một chút, hình như Trang Cửu Lang
thật sự có đeo một khối ngọc.
Thế nhưng nó... có vẻ rất quý.
Hứa Tân cố gắng thu liễm oán khí, tội nghiệp nhìn nàng.
Tiêu Tồn Ngọc đau đầu: "Đi đi, ta sẽ tìm cách lừa
g� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.