Tiêu Tồn Ngọc lay lay cái chăn hai lần với người trước mặt mình.

“Ta bảo nha hoàn kia đi canh giữ cửa viện, ai ngờ nàng không nghe lời, chưa nói đến việc làm tròn bổn phận của người hầu, nàng còn xoay đầu lại nhìn ta làm phép… Là tại chính nàng ta tự hù dọa chính mình, không phải lỗi của ta…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Tồn Ngọc rất nghiêm túc, nói năng rất hợp tình hợp lý.

“Làm phép? Ngươi lại làm phép gì?” Tiêu Kỳ Vân xoa xoa ấn đường, đầu đau như búa bổ.

“Đúng lúc trời mưa nên ta tu luyện thần chú Long Vương, lâu ngày chưa luyện câu thần chú này nên thấy không quen tay lắm…” Tiêu Tồn Ngọc từ tốn giải thích, thậm chí khí thế còn rất hùng hồn: “Ta cũng không làm ảnh hưởng đến người ngoài, chính ngươi nói, sau này nếu làm những chuyện như thế này thì trước tiên phải sai người đi canh cửa, miễn cho người nhát gan nhìn thấy lại xảy ra chuyện…”

“Ngươi còn lý sự nữa à!” Cơn tức giận của Tiêu Kỳ Vân xông thẳng lên đầu.

“Ta… Vốn dĩ là ta có lý do mà…” Hai mắt của nàng mở to, quả thật là nàng thấy mình không hề sai.

Dùng tiền mời nha hoàn không nghe lời thì chưa nói đến, lại còn nhát gan tự dọa chính mình, sao lại là lỗi của nàng được?

Lại nói đến người lúc trước bị dọa sợ đến ngu người, cũng không phải là tại nàng!

Nha đầu kia không biết dính phải thứ gì đó không sạch sẽ ở bên ngoài, người đầy xui xẻo, ngoại trừ việc nàng ta rất xui xẻo ra thì ba hồn phách còn không ổn định, phải mất một năm rưỡi mới bình phục được, vậy nên bây giờ mới hơi ngốc nghếch…

Còn một tiểu nha hoàn nữa, đó không phải là do lá gan nàng ta quá lớn, muốn bò lên giường nên mới bị nàng ném xuống sao…

Hết nha hoàn này đến nha hoàn khác được phái đến đều có vấn đề, sao lại quay qua trách nàng?

Tiêu Tồn Ngọc núp mình ở một góc giường, quấn chăn trên người, chỉ để lộ đỉnh đầu ra ngoài.

Tiêu Kỳ Vân im lặng một lúc, sau đó thở dài: “Ta đều vì muốn tốt cho ngươi, Ngũ thúc chỉ có một đứa con trai là ngươi, sau này ngươi sẽ phải lập gia đình, không được phép làm những chuyện không đàng hoàng như thế này, sau này ngươi không được phép tu luyện mấy thần chú này nữa.”

Ngũ thúc là con trai út của tổ mẫu, từ nhỏ đã luôn bị bệnh, đạo sĩ nói hắn không hợp với khí hậu bất hòa ở kinh thành nên được nuôi dưỡng tại gia tộc, do người trong gia tộc chăm sóc.

Nhưng cuối cùng vẫn không may mất sớm, để lại hai người mẹ góa con côi.

Hắn đã định thu nhận hai người từ lâu, nhưng Ngũ nương nói thân thể của Tồn Ngọc yếu ớt, sợ đến kinh thành sẽ không thích ứng được nên lại thôi.

Sau khi Ngũ nương mất, nàng vẫn ở lại trong gia tộc, sau khi chịu tang xong, thân thể yếu đuối đã có thể ra ngoài đi du học!

Đến tận hai tháng trước mới tìm được nàng, bắt nàng phải quay về.

“Ta phải làm chính sự…” Tiêu Tồn Ngọc cũng khá oán giận.

Thần chú không thể không niệm được!

Đại ca không thể hiểu được, kiếp trước nàng là một tên dối trá, cả ngày bô bô cái miệng nên để lộ rất nhiều bí mật, vậy nên mới chết sớm, sau khi đầu thai ở kiếp này, trên người nàng đã bị trói buộc với cái app địa phủ này, bây giờ nó đang theo dõi tuổi thọ của nàng, suy nghĩ làm sao để được sống thêm một ngày cũng phải phí hết tâm tư.

Việc này không thể nói ra được.

Lúc này, nàng cố gắng tránh đi, sợ hắn ta vươn tay qua tát nàng một cái.

Tiêu Cảnh Vân thấy nàng có vẻ rất sợ, bất đắc dĩ lườm nằng một cái.

Tức giận nhưng không được hung dữ, vừa lùn vừa yếu lại vừa nhát gan, đúng là vô dụng.

“Được rồi, nam tử hán đại trượng phu, sợ đến mức co rúm lại như thế còn ra thể thống gì nữa! Thật sự không biết ngươi đã học được cái gì trong mấy năm đi du học!” Tiêu Cảnh Vân cực kì bực bội: “Học nhiều như thế, một cái công danh thôi cũng không thi đỗ, xem ra nếu ngươi muốn đi theo con đường làm quan thì chỉ có thể dựa vào mơ mộng hão huyền rồi, nếu đường này không thông thì chỉ có thể tập võ, ngươi, lập tức mặc quần áo tử tế vào, ta xem thử vóc dáng của ngươi thế nào!”

“Tập võ á?” Tiêu Tồn Ngọc lập tức lắc đầu: “Không, không được đâu, sẽ bị thương mất!”

“Đường đường là nam nhi mà lại sợ đau sao?” Tiêu Cảnh Vân kinh ngạc: “Người của Tiêu gia chúng ta đều là nhân tài kiệt xuất, chỉ có duy nhất một mình ngươi, văn võ đều kém, ngươi không cảm thấy hổ thẹn sao?”

Đứa con trai này của Ngũ thúc, yếu ớt như đàn bà, đúng là một tên phế vật!

Một tên vô dụng, ăn hại.

“Sẽ bị thương mất, ta không tập đâu!” Tiêu Tồn Ngọc nắm chặt chăn quyết không buông tay: “Ngươi cũng nhìn thấy sức khỏe ta yếu như vậy rồi, da thịt lại còn mềm mỏng. Đại ca, sao ngươi có thể nhẫn tâm để ta cực khổ luyện võ với mấy người cao lớn như thế? Nếu làm ai bị thương thì sẽ không tốt đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play