Tiêu Tồn Ngọc không thèm nói đạo lý, lời nói vừa dứt, cho
dù có là đồ ngu cũng đã nghe hiểu.
Nàng cố ý đổ oan cho Viên Ức.
Viên Ức cũng là người thông minh, nghiêm mặt ngồi xuống:
“Tiêu Thất lang quân sao lại vô lại như vậy? Cho dù ngươi muốn biện bạch cho
Tam ca ngươi cũng không thể đổ oan cho ta trộm đồ được. Kẻ sĩ có thể chết chứ
không thể chịu nhục, hành động này của ngươi có khác gì lưu manh!”
“Viên công tử không hiểu nội tình đã muốn Tam ca ta tạ
lỗi, hành động này của ngươi là thanh cao sao?” Tiêu Tồn Ngọc rất càn rỡ, “Tài
năng của Tam ca ta được triều đình công nhận, thân là cử nhân, bây giờ có đi
làm quan cũng đủ tư cách. Vô duyên vô cớ xuất hiện một lão giả nói huynh ấy sao
chép thơ từ mà không có chứng cứ gì, huynh ấy phải nhận sao? Lần này vẫn chưa
tới nỗi, chỉ là mượn thơ từ mà thôi. Nếu lần sau nói huynh ấy cướp mẫu thân
ngươi, Tam ca ta cũng phải nhận sao?”
“Thứ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.