So với Thụy Vương, Tiêu Tồn Ngọc cảm
thấy Thái tử thực sự cực kỳ thuận mắt. Cùng là hoàng tử, hoàng tôn, Thái tử như
tiên quế đan hoa, sương nhận bạch hồng, mọi hành động đều tuân theo quy củ,
khắc hồ khí độ, nụ cười như gió xuân tuyết trắng, lúc tức giận cũng chưa từng
thấy thất thố, nhìn lại Thụy Vương…
Thật hẹp hòi.
Chuyện nhỏ như vậy cũng cần tâm phúc
bên cạnh nhắc nhở mới có thể giả vờ ra mấy phần rộng lượng.
Nụ cười giả dối không tới đáy mắt, ánh
mắt chán ghét giận dữ không che giấu được.
Tuổi của Thụy Vương này cũng không quá
lớn, nhìn cũng chỉ mười tám, mười chín mà thôi, nhưng lại tự cho là đúng,
không biết khoan dung. Thêm mấy năm nữa, sợ rằng tính khí cao cao tại thượng
bên trong sẽ sinh ra thủ đoạn tàn nhẫn ác độc.
Tiêu Tồn Ngọc yên tĩnh quan sát, tựa
như người nổi bật lúc nãy không phải nàng.
Ván cuối cùng này cứ giao cho đại ca là
được.
Thụy Vương lúc này không cam lòng lui
ra phía sau một bước, mặc Tiêu Cảnh Vân thay Thái tử ứng chiến.
Không bao lâu, trận đấu lần nữa bắt
đầu.
Lần này Thụy Vương không còn ung dung
như lúc nãy nữa, buồn bực không nói, sắc mặt âm trầm. Ngoại trừ Thái tử, những
người khác cũng không còn tư cách thi đấu nên không quá quan tâm tới trận đấu,
thoải mái uống rượu ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.