Đào Tư Khả ngồi quỳ trên ghế, cả người gần như muốn nghiêng đổ lên bàn, cô vươn dài cánh tay với lấy giỏ trái cây được bọc tinh tế đặt ở trên bàn ăn, ngón tay khẽ khều tới túi bọc trong suốt, cô hơi dùng lực, sau đó kéo giỏ trái cây đến bên mép bàn.
Cô tháo dải ruy-băng quấn quanh miệng túi ni lông ném lên trên bàn, lấy một quả táo đỏ tươi căng mọng cắn một miếng. Bà nội Đào thò một tay từ đằng sau ra lấy mất trái cây trên tay cô: "Còn chưa rửa mà sao cháu đã ăn rồi, mẹ cháu mà nhìn thấy lại mắng cháu một trận cho xem."
Đào Tư Khả phồng má, cầm lấy dải ruy-băng ni lông lúc trước vứt trên bàn, cúi thấp đầu, thích thú quấn ruy-băng vào giữa cổ tay mình, nói: "Vậy nên cháu mới thích sống ở nhà ông bà đó ạ. Bà nội ơi, tại sao cháu không phải con gái của bà với ông nội chứ?"
Bà nội Đào đưa trái cây đã rửa sạch cho cô: "Lại bị ấm đầu rồi à, nói linh tinh gì đấy."
"Cháu đâu có nói linh tinh." Đào Tư Khả cúi đầu, thấp giọng lẩm bẩm một câu, "Cháu không thích bố mẹ cháu, tại sao họ không ly hôn chứ?"
"Bất luận nói thế nào thì họ cũng vẫn là bố mẹ cháu." Bà Nội Đào an ủi cháu gái.
Đào Tư Khả cắn mấy miếng trái cây, chợt cảm thấy tẻ nhạt vô vị, cô dựa người ra sau, giống như một quả bóng bay xì hơi bị người ta phơi nắng trên ghế.
Chương Đình Quân đi xuống dưới tầng, nhìn thấy một cảnh tượng thế này, trên bàn uống nước đặt một quả táo đỏ bị cắn mấy miếng, để lộ phần thịt màu vàng nhạt, vết cắn trên quả táo giống như bị một con chuột Hamster lén ăn vụng vậy.
Đào Tư Khả dựa người ra sau, sống lưng mềm mại như lụa sa tanh ở trên lưng ghế, dáng người của cô gái trẻ mềm dẻo như cục bột vẫn chưa cứng lại. Trong lòng bàn tay của một tay cô cầm mấy quả nho, tay còn lại bóp một quả nho ném vào miệng một cách không biết mệt, ngón chân sơn màu đỏ đậu khấu không an phận đá khẽ xuống dưới chân bàn.
Cẳng chân của Đào Tư Khả đá vào chân bàn cái được cái không, cô hơi nghiêng đầu, liền nhìn thấy Chương Đình Quân đứng ở phòng khách. Đào Tư Khả ngẩn người mấy giây, tư thế của cô cứng ngắc, trông giống như một bộ phim điện ảnh đang chiếu đến cảnh quay nào đó thì bị người ta nhấn nút tạm dừng.
Cảnh tượng này có phần buồn cười, cô hơi vẹo đầu, động tác cầm một quả nho màu tím sẫm đưa đến bên miệng muốn cắn, bởi vì tư thế dựa ngửa này mà vạt váy hơi tớn lên, để lộ ra đôi chân thon dài.
Hai giây sau, bà nội Đào lên tiếng phá vỡ khung cảnh bất động này: "Đình Quân à, lát nữa em ở lại ăn cơm tối với thầy cô nhé?"
Chương Đình Quân đi vào phòng ăn, Đào Tư Khả dựa trên ghế, trong miệng nhai một quả nho một cách máy móc, vểnh tai lắng nghe anh nói với bà nội Đào: "Cô à, lát nữa em còn có việc nên không ở lại ăn cơm tối nữa, hôm khác có cơ hội nhất định sẽ nếm thử tay nghề của cô ạ."
Đào Tư Khả thầm thở phào trong lòng, cô lại ném một quả nho nữa vào trong miệng, nghe thấy bà nội Đào nói: "Vậy em lái xe chú ý an toàn."
Chương Đình Quân mỉm cười đáp lại một tiếng vâng.
Đào Tư Khả ngồi quỳ trên ghế, nhìn chằm chằm Chương Đình Quân mở cửa đi ra ngoài, đợi tới khi cửa được anh đóng lại, Tư Khả đột nhiên lanh lẹ nói: "Bà nội ơi, cái anh Chương này chính là chủ nhân của tấm thiệp chúc mừng đó ạ? Chương Đình Quân ạ?"
Bà nội Đào gật gật đầu.
Cùi chỏ của Đào Tư Khả chống lên bàn đỡ cằm, đầu lắc lư, đưa ra lời đánh giá về diện mạo của Chương Đình Quân: "Anh ấy đẹp trai thật."
Bà nội Đào bật cười, nói: "Ừ, lúc Tiểu Chương vẫn còn đi học được nhiều cô gái thích lắm."
"Anh ấy kết hôn chưa ạ?" Đào Tư Khả tò mò.
"Nghe ông nội cháu nói thì chưa đâu, nhưng có bạn gái rồi." Bà nội Đào nói.
Đào Tư Khả gật đầu, nhớ lại cảnh tượng bị anh vô tình bắt gặp trong nhà vệ sinh lúc ban nãy, rồi lại nghĩ may mà anh không ở lại ăn cơm tối, nếu không cô sẽ xấu hổ chết mất.
Khi xe của Chương Đình Quân lái ra khỏi sân, anh nhận được một cuộc điện thoại. Là bạn thân từ nhỏ của anh – Lương Thu Phảng gọi đến, hỏi anh đang ở đâu? Chương Đình Quân hạ cửa sổ xe, nhìn cánh đồng ruộng lúa bên ngoài cửa sổ, nói: "Ở ngoại ô."
"Sao lại chạy tới nơi xa thế?" Lương Thu Phảng chẹp một tiếng rồi nói, "Lát nữa cùng nhau ăn cơm đi, có chuyện muốn bàn bạc với anh."
Sau khi Chương Đình Quân lái xe về trung tâm thành phố, anh không về nhà luôn, mà đi thẳng tới câu lạc bộ Lương Thu Phảng nói. Anh ném chìa khóa cho nhân viên đậu xe rồi bước vào trong đại sảnh.
Câu lạc bộ này là của Lương Thu Phảng, nhóm người bọn họ bình thường đều ở đây giải trí mua vui, tính riêng tư bảo mật cao, lại còn không dễ dàng bị người ta mang đi viết bài xuyên tạc linh tinh.
Chương Đình Quân đẩy cửa phòng bao, bên trong đã tới không ít người, Lương Thu Phảng ngồi trên bàn đánh bài, nói: "Anh lái xe ra tận ngoại ô làm gì vậy?"
Chương Đình Quân rót một ly whisky, bỏ thêm hai viên đá, anh nâng ly rượu lên, nói: "Đi thăm thầy Đào."
Lương Thu Phảng rướn khóe môi: "Ai không biết lại còn tưởng thầy Đào là bố anh."
Chương Đình Quân không lên tiếng, Lương Thu Phảng liếc nhìn Chương Đình Quân, thăm dò nói: "Nhĩ Dương vừa gọi điện thoại đến, nói lát nữa sẽ tới đây."
Lư Nhĩ Dương là bạn gái mới nhất của Chương Đình Quân, Tiểu Hoa Đán đang nổi như cồn trong giới giải trí. Lư Nhĩ Dương quen biết Chương Đình Quân là bởi vì một bộ phim truyền hình cổ trang do Lư Nhĩ Dương đóng được đài truyền hình của Chương Đình Quân chọn trúng. Trong tình hình điều kiện không mấy lý tưởng của ngành công nghiệp điện ảnh và truyền hình hiện nay, bộ phim truyền hình cổ trang kinh phí thấp mà Lư Nhĩ Dương đóng có thể được phát sóng trên kênh truyền hình, kỳ thực cũng được coi là ngoài dự đoán.
Trong đó không thể thiếu công lao của Chương Đình Quân, nhưng Chương Đình Quân cũng chỉ đơn thuần đứng ở góc độ của chức vị suy nghĩ, rồi mới mua bộ phim truyền hình này. Sự thật chứng minh, mắt nhìn của Chương Đình Quân quả thực không tồi, bộ phim truyền hình này phát sóng ở kênh truyền hình S một tháng nay, lần nào cũng dành được vị trí thứ nhất trong bảng xếp hạng tỉ lệ người xem. Lư Nhĩ Dương cũng nhờ đó danh tiếng vang dội.
Hai ngày sau khi kết thúc phát sóng bộ phim truyền hình cổ trang đó, đài truyền hình S tổ chức tiệc mừng, Lư Nhĩ Dương cũng mượn cơ hội này để làm quen với Chương Đình Quân. Trong khoảng thời gian đầu của mối quan hệ, Lư Nhĩ Dương là người chiếm vị trí chủ đạo. Vừa khéo trong khoảng thời gian đó, cuộc sống tình cảm của Chương Đình Quân đều trống trơn, Lư Nhĩ Dương xuất hiện thường xuyên trong một số buổi tiệc có mặt Chương Đình Quân, biểu hiện những dịu dàng và chu đáo của cô ta, hai người rất nhanh đã hẹn hò.
Hai người bên nhau được gần một năm, mối quan hệ trước giờ vẫn luôn yên bình, Lư Nhĩ Dương có lẽ là người bạn gái hẹn hò với Chương Đình Quân lâu nhất. Mãi cho đến một ngày trong một bữa tiệc nào đó, Chương Đình Quân uống quá chén, dựa vào sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi. Trong bữa tiệc có một cô gái đã khao khát Chương Đình Quân từ lâu, nhân lúc không có ai chú ý, rục rịch hành động, đặt tay lên trên đùi Chương Đình Quân.
Lư Nhĩ Dương đi vệ sinh quay lại, nhìn thấy cảnh đó thì ở ngay tại chỗ quậy um xùm, một đám người bị cục diện này làm cho cứng đờ, chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau.
Chương Đình Quân mở mắt, làm như không có chuyện gì xảy ra, liếc nhìn Lư Nhĩ Dương rồi nói: "Có cần phải thế không?"
Câu "có cần phải thế không?" nhẹ tênh đó mà gần nửa tháng sau Chương Đình Quân không còn liên lạc lại với Lư Nhĩ Dương nữa. Lư Nhĩ Dương giờ đây nghĩ lại, cũng cảm thấy hôm đó cô ta chuyện bé xé ra to. Người như Chương Đình Quân nhìn thì có vẻ dễ tiếp xúc, dịu dàng lại lịch thiệp. Nhưng thật ra đó chỉ là do gia đình anh giáo dục hun đúc ra mà thôi. Nếu như xé bỏ lớp da bọc bảnh bao phong độ đó, thì từ tận sâu trong xương tủy anh là một người vừa lạnh lùng vừa bạc tình.
Lư Nhĩ Dương bỗng dưng nhớ đến một lần nghe nhạc, bên dưới bài hát có mấy câu bình luận như sau: Anh ấy cặn bã, nhưng dịu dàng, lịch thiệp, nói thế nào nhỉ, quen nhau bấy năm rồi, cặn bã hay không thì cũng phải xem người, chỉ cần bạn không sa ngã vào đó, thì anh ấy chính là người tốt.
Quản lý cũng khuyên Lư Nhĩ Dương: "Người như anh Chương vừa nhìn là biết ngay được ngâm trong một đống phụ nữ ra. Người ta lại có gia cảnh tốt, em có thể ở bên anh ta cũng là may mắn của em, biết bao nhiêu người muốn sát lại gần mà người ta đâu có chấp nhận. Nhắm một mắt mở một mắt thôi là được rồi, với cả trên danh nghĩa mặc dù hai người là bạn trai bạn gái, nhưng thực tế là quan hệ gì, em cũng biết rõ mà. Em đi theo anh Chương một năm nay, anh ta cũng không bạc đãi em, muốn tài nguyên có tài nguyên, em còn cầu mong gì nữa, tấm chân tình à? Người như anh ta chưa đến 50 tuổi chắc chắn sẽ không chịu ổn định đâu, làm người vẫn nên thức thời một chút thì mới đáng yêu."
Từng câu từng chữ khắc vào trong tim, Lư Nhĩ Dương nghe đến mức tai đau nhói.
Đợi tới khi bình tĩnh lại, cảm thấy lời quản lý nói rất có đạo lý, làm người vẫn nên thức thời một chút sẽ tốt hơn.
...
Lương Thu Phảng thấy bản thân nói xong mà người liên quan vẫn không có phản ứng gì, Lương Thu Phảng nghi hoặc, uể oải dựa lên ghế, nói: "Hai người sao vậy, có thế nào thì cũng cho một lời chuẩn xác chứ? Đừng có để lát nữa người ta đến anh lại không vui, cái cục diện lần trước mà còn diễn ra lần nữa thì không hay đâu."
Lời vừa dứt, cửa phòng bao bị đẩy ra, người đến không ai khác chính là Lư Nhĩ Dương.
Lương Thu Phảng ai da một tiếng rồi nói: "Gần nửa tháng không gặp, em ngày càng đẹp hơn rồi."
Lư Nhĩ Dương liếc nhìn Chương Đình Quân đang ngồi trên ghế sô pha, mặt anh không có biểu cảm gì, trong lòng cô ta khẽ rơi lộp bộp, nở một nụ cười gượng gạo, nói: "Anh Tiểu Thu đúng là khéo nói quá."
Lư Nhĩ Dương cởi áo khoác, ngồi xuống bên cạnh Chương Đình Quân, thanh âm dịu dàng nói: "Thời gian này em khá bận nên không gọi điện cho anh."
Chương Đình Quân thở hắt ra một hơi, nói: "Không sao."
Tối đó, Chương Đình Quân và Lư Nhĩ Dương nghỉ lại ở căn phòng trên tầng, Chương Đình Quân không phải người ham muốn nặng, nhưng có những lúc hưng phấn thì cũng sẽ thử một vài kiểu mới lạ. Lư Nhĩ Dương rất thích dáng vẻ của Chương Đình Quân khi ở trên người cô ta, ánh mắt chuyên chú, tràn đầy dục vọng, cùng với gương mặt thả lỏng dịu dàng khi anh đạt tới đỉnh điểm cao trào. Loại ảo giác đó sẽ khiến cho cô ta cảm thấy người đàn ông này thuộc về cô ta.
Nhưng tối nay Chương Đình Quân rõ ràng không tập trung, Lư Nhĩ Dương có thể cảm nhận được, tuy rằng sau cùng bọn họ đã làm rồi. Khoảnh khắc Chương Đình Quân lên đỉnh, thứ lóe lên trong đầu là đôi bàn chân bé nhỏ, trắng muốt, trên móng chân được sơn màu đỏ đậu khấu giống như bảo thạch, và từng dấu chân ươn ướt như sương mù mỏng nổi trên nền nhà màu nâu.
~Hết chương 2~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT