Nhà họ Tiêu là một căn biệt thự nhỏ ba tầng, khi Tiêu Tư Bạch vừa mới đẩy cánh cổng nhỏ trong sân ra, trên bậc thềm là cánh cửa lớn khép hờ, có một con Poodle màu nâu chạy ra ngoài. Thanh âm vừa hoảng sợ vừa tức giận của Tiêu Gia Gia truyền đến: "Bánh Ú, đừng chạy chứ, cái con chó hư thân mất nết này!"

Tiêu Tư Bạch ngồi xổm xuống, giang hai tay, Poodle màu nâu nhào lên người Tiêu Tư Bạch. Tiêu Tư Bạch bế Poodle lên, giơ tay xoa xoa đầu của nó.

Tiêu Gia Gia đi ra từ cửa sau, nhìn thấy Bánh Ú được Tiêu Tư Bạch ôm vào lòng thì thở phào một hơi, rồi lại nhìn thấy Đào Tư Khả đứng bên cạnh Tiêu Tư Bạch, cô ấy nói: "Tư Khả, cậu gặp anh mình ở trong tiểu khu hả?"

Đào Tư Khả mím môi, nói: "Ừm."

Tiêu Gia Gia không nghi ngờ gì, cười hi hi nói: "Ai da, cái đầu nhỏ thông minh này của mình. Tư Khả à, mau vào đi, bọn mình lên trên tầng nói chuyện, à không phải, bọn mình lên trên tầng học bài."

Đào Tức Khả liếc nhìn Tiêu Tư Bạch, bèn đi theo Tiêu Gia Gia vào trong.

Tiêu Gia Gia quay đầu nhìn Đào Tư Khả, cô ấy hỏi cô: "Tư Khả, cậu muốn ăn chút hoa quả không? Để mình bảo dì gọt ít hoa quả." Nói đoạn, Tiêu Gia Gia hướng về phía nhà bếp gọi một tiếng, "Dì ơi, dì gọt cho bọn cháu ít hoa quả nhé ạ."

"Có ngay, Gia Gia." Nhà bếp truyền đến giọng nói của dì giúp việc.

Tiêu Gia Gia nhảy lên bậc thang, quay đầu hỏi Đào Tư Khả: "Cậu gặp anh mình, anh ấy không nói điều gì khó nghe đấy chứ?"

"Cái gì?" Đào Tư Khả mờ mịt.

Tiêu Gia Gia thở dài một hơi, nói: "Anh mình nói chuyện khó nghe lắm, ngày nào cũng đả kích mình, mình sợ ở trước mặt cậu anh ấy cũng nói linh tinh như vậy."

Đào Tư Khả nhớ lại lúc nãy cô nói Tiêu Gia Gia rất đáng yêu, và vẻ mặt "bình thường thôi" của Tiêu Tư Bạch, cô không nhịn được bật cười, cảm thấy cách thức chung sống của hai anh em họ có chút thú vị.

Tiêu Gia Gia liếc thấy khóe miệng Đào Tư Khả rướn lên, cô ấy không hiểu gì hỏi: "Tư Khả, cậu đang cười gì thế?"

"Không có." Đào Tư Khả mím môi, thu lại nụ cười.

Phòng ngủ của Tiêu Gia Gia vô cùng thơ mộng, hầu hết đều là màu hồng, ga giường màu hồng, tủ quần áo màu hồng, ngoại trừ bàn học của cô ấy là màu trắng, là kiểu trắng sứ.

Tiêu Gia Gia nói: "Anh mình mà không cần phải vào phòng mình thì anh ấy sẽ không bao giờ vào."

"Hồng quá à?" Cô đoán.

"Ừm." Tiêu Gia Gia nghiêng đầu hỏi cô, "Có phải con trai đều ghét màu hồng không?"

Đào Tư Khả nhíu mày suy nghĩ, cô cảm thấy con trai mà mình tiếp xúc được quá ít, nên không thể trả lời câu hỏi này, cô nói: "Mình không biết, chúng ta nhanh chóng làm đề ôn tập Tiếng Anh đi."

Tiêu Gia Gia nằm xuống giường, nhìn chằm chằm vào trần nhà, nói: "Mình không muốn làm đề ôn tập Tiếng Anh."

Đào Tư Khả bỏ cặp sách xuống, đặt lên trên bàn của Tiêu Gia Gia, cô khuyên cô ấy: "Làm xong đề ôn tập Tiếng Anh rồi chúng ta nghỉ ngơi, nếu không mình về nhà đây."

Tiêu Tư Bạch giơ tay gõ hai cái lên khung cửa, Đào Tư Khả và Tiêu Gia Gia đồng thời nhìn qua. Tiêu Tư Bạch chạm mắt với Đào Tư Khả, anh nói: "Nếu nó không muốn làm, cũng là một chủ ý hay đấy. Dù sao em cũng từng dạy nó, cũng biết nó kém thế nào mà."

Tiêu Gia Gia tức giận ngồi dậy khỏi giường, hai tay chống nạnh gào lên: "Tiêu Tư Bạch, em ghét anh!"

Tiêu Tư Bạch đặt đĩa hoa quả lên trên bàn, hai tay xoa xoa lỗ tai, nhíu mày nói: "Nhỏ tiếng thôi, làm ồn tới lỗ tai anh rồi."

"Anh ra ngoài đi, sao hôm nay anh lại bằng lòng vào phòng em thế?" Tiêu Gia Gia cố ý khích anh, "Không phải anh thích Tư Khả đấy chứ? Em nói cho anh biết, em hỏi Tư Khả rồi, cậu ấy không thích anh."

Tiêu Gia Gia đẩy vai Tiêu Tư Bạch, đẩy anh ra khỏi phòng, cô ấy đóng "cạch" cửa lại: "Cái tên đáng ghét này, anh ấy không phải anh trai ruột của mình, anh ấy được mẹ mình nhặt trong thùng rác về thì có."

"Anh ấy chỉ đang trêu cậu thôi mà." Đào Tư Khả giải thích giúp Tiêu Tư Bạch.

"Hừ, mình không thích cách trêu của anh ấy." Tiêu Gia Gia phồng má, thấp giọng mắng Tiêu Tư Bạch, "Khốn khiếp, tên đáng ghét..."

"Chúng ta làm đề ôn tập nhé?" Đào Tư Khả cố gắng chuyển hướng chú ý của cô ấy, Tiêu Gia Gia lấy một quả cherry bỏ vào miệng, rồi lại sợ Đào Tư Khả coi lời anh trai mình nói là thật, cô ấy không yên tâm nên nói với Đào Tư Khả, "Mình không ngốc như anh ấy nói đâu."

"Đương nhiên rồi." Đào Tư Khả nói.

Bấy giờ Tiêu Gia Gia mới tươi cười hớn hở, mở cặp sách, lấy một chiếc bút chì đen và đề ôn tập Tiếng Anh ra. Hôm đó Đào Tư Khả và Tiêu Gia Gia làm đề ôn tập xong, vốn dĩ hai người định xem một bộ phim điện ảnh, song Lâm Hải Thanh gọi điện thoại đến kêu cô về nhà, giọng của Lâm Hải Thanh nghe có vẻ không được tốt lắm.

Đào Tư Khả thu dọn cặp sách: "Gia Gia, mẹ mình gọi rồi mình về trước nhé, lần sau sẽ xem phim với cậu."

"Được." Tiêu Gia Gia cũng đứng dậy, "Có cần mình tiễn cậu không?"

"Không cần đâu, lát nữa mình ngồi taxi về là được."

Đào Tư Khả rời khỏi nhà họ Tiêu được một lúc, Tiêu Tư Bạch tới gõ cửa phòng Tiêu Gia Gia. Anh thò đầu nhìn vào trong phòng, song không nhìn thấy bóng dáng của Đào Tư Khả đâu, anh nhíu mày: "Tư... Bạn học của em đâu?"

"Cậu ấy về rồi." Tiêu Gia Gia ngẩng đầu.

Đào Tư Khả về đến nhà, trong phòng khách là một mớ hỗn độn, trên sàn trước tủ ti vi rải đầy mảnh thủy tinh. Đào Tư Khả nhìn thấy tình huống này, hiểu ra có lẽ Lâm Hải Thanh lại cãi nhau với Đào Thành Văn. Lâm Hải Thanh nằm trên sô pha, thoạt nhìn trông có vẻ không thoải mái, Đào Tư Khả bước tới gần, mới liếc thấy gót chân Lâm Hải Thanh có vết máu.

Đào Tư Khả lên tiếng: "Mẹ."

Lâm Hải Thanh buông cánh tay đang vắt trên trán xuống, Đào Tư Khả nhìn thấy trên xương lông mày của bà có vết bầm tím, Đào Tư Khả nói: "Bố đánh mẹ hả?"

Lâm Hải Thanh chống tay, đứng dậy khỏi sô pha: "Đi cùng với mẹ đến bệnh viện một chuyến."

"Tại sao hai người không ly hôn chứ?" Đào Tư Khả không hiểu.

"Trẻ con thì hiểu cái gì?" Lâm Hải Thanh bực bội, "Đỡ mẹ đến bệnh viện trước đã."

...

Chương Đình Quân tắm xong ra ngoài, nhận được điện thoại của người nhà, nói rằng buổi sáng bà cụ thức dậy cảm thấy đau đầu, người cũng khó chịu, chuẩn bị đến bệnh viện khám xem thế nào.

Chương Đình Quân mở tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ, anh nói với người trong điện thoại: "Bây giờ cháu sẽ qua đó."

Lư Nhĩ Dương nói: "Bà nội sao vậy anh? Có cần em đi cùng anh đến bệnh viện không?"

Chương Đình Quân mặc áo sơ mi đen, nghe vậy, anh cúi đầu liếc nhìn Lư Nhĩ Dương, cười nói: "Không cần, bà nhìn thấy em, có lẽ sẽ không vui đâu."

Nhất thời, nụ cười trên mặt Lư Nhĩ Dương cứng đờ, cô ta cười gượng, nói: "Vậy em không đi nữa." Thật ra Lư Nhĩ Dương nói câu này là để thăm dò thái độ của Chương Đình Quân. Nếu Chương Đình Quân đồng ý đưa cô ta đi gặp người nhà, vậy thì cô ta vẫn còn hy vọng gả được vào nhà họ Chương. Bây giờ xem ra, một chút hy vọng cũng không có nữa rồi.

Chương Đình Quân cầm lấy chìa khóa xe, nói: "Lát nữa gọi trợ lý của em đến đón em."

Khi Chương Đình Quân lái xe tới bệnh viện, bà đã làm kiểm tra xong, bác sĩ đưa bà đi truyền nước, rồi lại kê thuốc trị cảm. Chương Đình Quân nhận lấy tờ đơn trong tay thím Lan, đi tới quầy thuốc để lấy thuốc.

Anh nhìn thấy Đào Tư Khả đang đứng trước máy bán hàng tự động, quần áo trên người cô là bộ quần áo trong bức ảnh mà ba tiếng trước Lương Thu Phảng gửi cho anh. Chỉ khác là mái tóc dài đã được cô túm lên buộc thành đuôi ngựa.

Một âm thanh trầm thấp nặng nề của chai nước lăn xuống, Đào Tư Khả cúi người, lấy chai nước khoáng ra. Lúc cô quay đầu, liền nhìn thấy Chương Đình Quân ở cách đó mấy bước, cô lên tiếng chào hỏi: "Anh Chương."

Chương Đình Quân nhìn thấy túi thuốc màu trắng trên tay cô, anh hơi nhíu mày, hỏi: "Người em không thoải mái à?"

Đào Tư Khả cũng nhìn túi thuốc trên tay mình, cô lắc đầu, nói: "Không phải em, là mẹ em."

Chương Đình Quân gật đầu, Đào Tư Khả đột nhiên lên tiếng: "Anh Chương, anh có đánh phụ nữ không?"

Câu hỏi của cô không đầu không đuôi, Chương Đình Quân sững người mấy giây, sau đó, anh cười hỏi ngược lại cô: "Tư Khả, nhìn anh giống người sẽ đánh phụ nữ à?"

"Ý em không phải vậy." Cô nhíu mày, ý thức được bản thân hỏi câu này sẽ khiến người ta hiểu lầm, cô mơ hồ giải thích một câu, "Tình cảm của bố mẹ em không tốt."

"Ừm, anh hiểu rồi." Anh nói.

"Thật không hiểu nổi họ, tình cảm không tốt, tại sao không ly hôn chứ?" Cô trề môi lẩm bẩm.

"Em muốn họ ly hôn?" Anh có chút kinh ngạc.

"Đương nhiên." Cô gật đầu một cách chắc nịch, ngữ khí không đồng tình, "Hai người đều không còn tình cảm gì hà tất phải ở bên nhau nữa, tự rước bực tức cho chính mình."

~Hết chương 14~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play