Thấy lông mày gã hơi cau lại khi đeo khẩu trang, Lận Nặc khó hiểu nhìn người đang chặn trước mặt mình, trong đôi mắt đen của cậu lộ ra vẻ nghi ngờ. Vẻ mặt cậu trông không giống như giả vờ không quen biết.

Nhưng chính vì vậy mới làm Trình Khiêm bực bội, người này vậy mà không nhận ra gã là ai: "Tôi là Trình Khiêm, chả lẽ cậu không nhìn ra à?"

Lận Nặc bất ngờ, nghĩ thầm trong lòng anh che mặt như vậy tôi nhìn ra kiểu gì trời.

Cậu mất kiên nhẫn nói: "Anh tìm tôi làm gì?"

Trình Khiêm thấy cậu mất kiên nhẫn, trong lòng khó chịu cực, phải biết rằng trước đây Lận Nặc chưa bao giờ đối xử với gã như vậy: "Tôi tìm cậu? Là cậu đi theo tôi mới đúng ấy. Lận Nặc, tôi không ngờ cậu vẫn chưa từ bỏ ý định, sao nào? Không lẽ lần trước tôi nói gì cậu chưa hiểu à?"

Lận Nặc đỏ mặt, nhưng lần này không phải vì ngượng ngùng mà là vì bị Trình Khiêm chọc tức, bây giờ cậu nghe được pheromone của mình đã không còn thay đổi vì người này nữa.

"Tôi không hề có suy nghĩ đó với anh, anh Trình, xin anh hãy tự trọng. Hôm nay tôi đến đây là vì ông nội tôi làm phẫu thuật, còn về chuyện anh xuất hiện, tôi còn không biết anh sẽ đến bệnh viện chứ nói chi là theo dõi anh. Hơn nữa bây giờ tôi đã có bạn trai rồi, anh kém xa anh ấy lắm, bây giờ tôi rất hối hận vì đã từng thích loại người như anh, tránh ra!"

Lận Nặc đẩy người đứng trước mặt ra, quạo quọ bỏ đi.

Trong đầu Trình Khiêm toàn vang vọng câu nói đã có bạn trai của Lận Nặc, nhất thời không kịp phản ứng bị Lận Nặc đẩy sang một bên, gã quay đầu nhìn người đã rời đi, gã không thể tin nổi những gì Lận Nặc nói là sự thật, lúc này chưa được bao lâu mà cậu đã có bạn trai rồi, sao có thể chứ?

Đi được vài mét, Lận Nặc chột dạ ngoái đầu nhìn lại, che ngực chớp chớp mắt, may mà cậu chủ Lục không ở bên cạnh, sẽ không biết cậu đang lợi dụng anh ấy làm lá chắn.

Sau khi bình tĩnh lại, Lận Nặc cảm thấy Trình Khiêm bây giờ đúng là khiến người ta ghét chết đi được.

Cậu không muốn hối hận vì mình từng thích người này trong quá khứ, nhưng người này luôn khiến cậu cảm thấy hối hận vì mình đúng là bị mù rồi mới thích người này.

Tệ thật!

Lận Kiến Quốc hồi phục khá tốt sau ca phẫu thuật, vì có hộ lý nên cậu không cần phải ở đó suốt, nhờ vậy mà cậu cũng có được chút thời gian để tìm Từ Phàm Dung cho ông xem lời bài hát mà mình đã viết xong.

Từ Phàm Dung xem xong thì sửa lại đôi chỗ rồi bảo cậu chơi lại lần nữa xem, sau đó ông nói: "Chu kỳ sản xuất album sẽ khá dài đấy, thầy nghĩ con có thể phát hành đĩa đơn trước, cứ dùng bài hát này đi."

"Con nghe thầy ạ." Lận Nặc ngoan ngoan nhìn Từ Phàm Dung, trong mắt lộ ra vẻ tôn kính.

Từ Phàm Dung cười nói: "Nếu nghe thầy thì để thầy đi thương lượng với người đại diện của con xem sao. À, có phải con sắp đi ghi hình chương trình giải trí không?"

"Đúng ạ, ngày một ấy thầy."

"Vậy ngày mai con đến đây đi, thầy trò mình tranh thủ thu âm bài hát này trong một ngày thôi, tháng sau phát hành."

Thật ra Từ Phàm Dung rất ít khi giúp ai đó lên kế hoạch kỹ càng tỉ mỉ như vậy, bây giờ ông làm vậy cũng vì cậu học trò nhỏ của ông ngoan quá chừng.

Đào Thước ở bên cạnh chỉ chực chờ hai người nói chuyện xong, thấy hai người có vẻ nói xong rồi cười hì hì đến gần: "A Nặc, anh em mình đến phòng kế bên tám chuyện đi."

Từ Phàm Dung nghe vậy vẫy tay với hai người, ý bảo hai Omega nhỏ mau đi đi.

Lận Nặc mỉm cười đi đến căn phòng nhỏ bên cạnh nói chuyện với Đào Thước, vốn dĩ hai người đã hẹn nếu có thời gian sẽ đi ăn điểm tâm ngọt nhưng trong khoảng thời gian này Lận Nặc bận rộn nên không đi được, hiếm lắm hôm nay Lận Nặc mới đến, Đào Thước lanh lẹ kéo người nói chuyện. Có điều khi biết chiều nay Lận Nặc vẫn muốn đến bệnh viện thăm ông nội, Đào Thước cũng không giữ cậu lại hoài nữa.

Chỉ là lúc đưa Lận Nặc xuống dưới cậu ta lưu luyến nói: "Chờ em quay xong chương trình giải trí, nhất định phải dành cho anh một ngày nha!"

Lận Nặc vội vàng gật đầu hứa mình sẽ dành cả ngày cho anh luôn.

*

Vào ngày ghi hình "Đoán xem tôi là ai", vì thời gian ghi hình khá sớm nên khi Lận Nặc thức dậy thì trời vẫn còn tối, để không đánh thức người đang ngủ bên cạnh, cậu bèn nhẹ nhàng xuống giường.

Nhưng động tác của cậu vẫn đánh thức Lục Yến: "Mấy giờ rồi?"

"Chưa đến bốn giờ, cậu chủ cứ ngủ đi ạ."

Trong khoảng thời gian ở cùng Lục Yến, Lận Nặc cảm nhận rõ ràng chất lượng giấc ngủ của Lục Yến rất kém, thậm chí có lúc còn bị mất ngủ.

Hắn rất hiếm khi ngủ được như vậy.

Đoán chừng sau khi bị cậu đánh thức sẽ khó ngủ lại, trong lòng Lận Nặc có chút áy náy, cảm thấy sau này nếu vẫn phải thức sớm như vậy thì mình vẫn nên ngủ phòng dành cho khách thì hơn.

"Sớm vậy à?" Lục Yến nghe vậy ngồi dậy, tiện thể bật đèn đầu giường lên, "Em đi bằng gì?"

"Lát nữa anh Đường lái xe đến đón em."

"Tối nay có về không?"

"Em không biết nữa, nếu không về thì em sẽ nhắn tin cho ngài, ngài ngủ tiếp đi ạ, giờ vẫn còn sớm lắm!"

"Chú ý an toàn, có việc gì thì gọi cho tôi."

"Dạ."

Nhìn bé Omega nhẹ nhàng rời khỏi phòng, Lục Yến giơ tay nhéo nhéo cái trán sưng tấy của mình.

Lận Nặc chuẩn bị đồ đạc rồi ra khỏi nhà, Đường Giác đã đợi sẵn trong xe, thấy cậu đến thì đưa bữa sáng đã chuẩn bị từ trước cho cậu: "Ăn chút gì đi, sau đó ngủ một lát, khoảng hai tiếng nữa mới đến đó."

Lận Nặc đưa tay nhận lấy: "Cảm ơn anh Đường."

"Em chào ngài Lục chưa?" Đường Giác đã biết mối quan hệ giữa cậu và Lục Yến từ rất lâu rồi, lúc này hỏi cũng không có ý gì khác, chủ yếu là vì anh không muốn gây ra rạn nứt giữa Lận Nặc và Lục Yến vì công việc.

Đặc biệt là khi Lận Nặc vẫn còn non nớt, đang trên đà phát triển. Trong mắt anh, mối quan hệ này của họ sẽ không bền chặt, nhưng bối cảnh của Lục Yến chắc chắn rất có lợi cho Lận Nặc. Huống chi nhiều năm như vậy, chẳng những không có tin đồn yêu đương nào mà ngay cả scandal cũng không có, thế nên đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy hắn để một người ở bên cạnh mình.

Anh luôn cảm thấy Lận Nặc đối với Lục Yến có thể hơi khác biệt.

Lận Nặc đang hút sữa đậu nành ngoan ngoãn gật đầu: "Nói rồi ạ."

Đường Giác không nói nhiều nữa, chỉ dặn dò cậu ăn xong thì ra phía sau ngủ một lát, hôm nay ghi hình sẽ không nhẹ nhàng đâu, đừng để đến lúc đó trông mình uể oải.

Sau đó lại dặn dò trợ lý bên cạnh: "Lát nữa A Nặc đi ghi hình em nhớ đi theo phía sau chụp mấy tấm hình gửi cho anh."

Trợ lý gật đầu nói: "Vâng, anh Đường yên tâm, em sẽ luôn theo sát anh Nặc."

Kỳ đầu tiên của "Đoán xem tôi là ai" được ghi hình tại một thị trấn cổ cách thành phố Nam An vài km, mặc dù đang là mùa ít khách du lịch nhưng khung cảnh đầu xuân vẫn rất đẹp, những cành non mơn mởn đã đâm chồi nảy lộc mới, lá cây xanh tươi tốt tràn đầy sức sống.

Khi xe của họ đến địa điểm quay phim thì cũng là lúc trời vừa rạng sáng, Lận Nặc xuống xe, nhìn mặt hồ xanh biếc dưới cây cầu đá, trên mặt hồ có mấy con thiên nga trắng đang nô đùa với đàn thiên nga con của mình.

Chắc có lẽ là vì còn sớm nên dòng người thưa thớt, Lận Nặc đã ngồi trong xe suốt hai giờ nên nhân cơ hội đi xung quanh hoạt động cơ thể.

Có điều cậu không có nhiều thời gian để hoạt động tự do, vì Đường Giác ở bên kia đã gọi cậu: "A Nặc, đi trang điểm thôi em."

Lận Nặc nghe vậy dạ một tiếng, lúc đang định quay lại thì thấy con thiên nga trắng đang nô đùa trên hồ bỗng nhiên dang rộng đôi cánh bay lên, đập cánh làm nước bắn tung tóe, bắn lên cả mặt Lận Nặc, cảm giác mát lạnh khiến Lận Nặc theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.

Cảnh tượng này được trợ lý ở bên cạnh chụp lại, ghi lại trong camera và gửi đến điện thoại của Đường Giác.

Đường Giác bấm vào bức ảnh, nhìn bờ hồ nước trong vắt không một bóng người dưới ánh nắng ban mai, Omega nhỏ nhắn xinh xắn kinh ngạc hơi ngẩng đầu nhìn con thiên nga bay lượn giữa bầu trời, trong đôi mắt đen láy là vẻ trong sáng ngây thơ.

Anh gửi sang trợ lý của Lục Yến, Nhạc Sơn.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Yến: Cho anh ấy tiền thưởng!

___

7/5/2023.

14:49:10.

___

Lời edior: Ở chương 4, anh Lục có đưa cho em Lận một con sư tử, ẻm hỏi con sư tử là thú cưng của Lục Yến hả, thật ra thì hông phải hỏi thú cưng, câu đó là hỏi đây là hình dạng phermone của anh Lục, là phermone của anh Lục có hình dạng con sư tử í, mình đã sửa lại rùi, xin lỗi mọi người vì sai sót này nha:3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play