Ta đang ngồi mổ cá trong sân thì một toán quân lính tìm đến.
Thôn trưởng đứng ngoài viện, vẻ mặt vô cùng lo lắng. Nơi này dù sao cũng chỉ là một làng chài nhỏ hẻo lánh, nhiều binh lính đột nhiên kéo đến như vậy, khó mà không khiến người ta phải suy nghĩ nhiều.
Nhóm lính đeo đao dùng biểu tình kỳ quái nhìn ta hồi lâu, lâu thật lâu mà không nói một lời.
Đại khái ta cũng đoán được bọn họ đang nghĩ gì.
Đơn giản là người một thời từng là đại tiểu thư con vợ cả kim chi ngọc diệp của phủ Thừa Tướng, nay lại trở thành một người phụ nữ làng chài bình thường nhất, còn để bản thân nhiễm đầy mùi cá tanh nồng nặc. Cảnh tượng này hẳn là ai cũng cảm thấy bất ngờ.
Ta rửa tay sơ qua rồi đứng dậy, có chút chờ mong, hỏi: “Có phải trân châu ta mò được làm vừa ý Hoàng Hậu nương nương nên các ngươi đến ban thưởng cho ta không?”
Những lời này vừa thốt ra, biểu tình của đám người kia càng thêm quái lạ.
Đối với việc chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi đã để mình thấm đẫm hơi tiền, ta chẳng cảm thấy có gì phải xấu hổ cả.
Trên thế gian này, muốn sống thì phải ăn cơm, muốn ăn cơm thì phải có tiền.
Người giàu sang cũng như người nghèo khó, đều là phải ăn để sống. Thế nên không ai có thể rời khỏi một chữ Tiền.
Nếu không phải một tháng trước, phía trên truyền ra tin tức, ai có thể mò được trân châu tốt nhất đưa vào cung, được Hoàng Hậu nương nương chọn trúng để khảm lên mũ phượng ngày đại hôn sẽ được ban thưởng một ngàn lượng vàng thì ta cũng sẽ không cực nhọc ngày đêm xuống biển mò ngọc trai.
Trước kia ta không biết bơi, hiện tại lại có thể vũng vẫy dưới biển như cá gặp nước, có thể thấy được trong ba năm này, ta cũng không phải không có chút tiến bộ nào.
Người đứng đầu thân hình cao lớn, trang phục trên người cũng khác với những người còn lại, có lẽ chính là thủ lĩnh của nhóm binh lính. Y thu lại những biểu tình cổ quái kia, nói: “Bệ hạ đã hủy bỏ đại hôn.”
Nghe được tin tức này, phản ứng đầu tiên của ta là thất vọng.
Bệ hạ không thành thân, tức là tạm thời chưa cần chuẩn bị mũ phượng cho Hoàng Hậu. Nói cách khác, ta vất vả mò được viên trân châu cực phẩm rồi gửi vào Hoàng cung chỉ là tốn công vô ích.
Một viên trân châu to tròn, sáng bóng như vậy, cho dù chỉ nhờ người trong thôn giúp ta bán ra ngoài, cũng có thể thu được một khoản tiền không nhỏ.
Ta có chút nóng nảy hỏi: “Vậy có thể trả viên trân châu cho ta không?”
Vẻ mặt viên thủ lĩnh một lời khó diễn tả hết được: “Kiều cô nương… Ngươi chỉ quan tâm đến viên trân châu của ngươi thôi sao?”
“Đó là trân châu ta mò được, dĩ nhiên là quan tâm.”
Không thì ta phải quan tâm thứ gì đây?
Người kia thở dài: “Kiều cô nương, sức khỏe bệ hạ thật không tốt.”
Ta ‘Ồ’ một tiếng, lại phát hiện tất cả mọi người đều nhìn về phía mình, ta hoang mang bổ sung thêm một câu: “Vậy… Cầu chúc bệ hạ sớm ngày bình phục?”
Viên thủ lĩnh nhìn ta chằm chằm hồi lâu, tiếc là mặc kệ y nhìn thế nào, ta cũng chỉ bình tĩnh nhìn y.
Y nhíu mày, có lẽ đang phân vân mình tiếp tục nói là đúng hay sai nhưng cuối cùng, y vẫn mở miệng: “Kiều cô nương, bệ hạ muốn gặp ngươi.”
Lần này, ta thật sự cảm thấy bất an.
Y lại nói tiếp: “Đừng sợ. Bệ hạ sẽ không tổn thương đến ngươi. Ngài ấy chỉ là muốn gặp ngươi.”
Lời này đối với ta hoàn toàn không có chút đáng tin cậy nào.
Hắn dĩ nhiên sẽ không ra tay tổn thương ta, mà sẽ dùng nhiều biện pháp khác khiến ta bị người người xa lánh.
Không biết có phải vì sắp chết, cuộc đời hiện ra như đèn kéo quân trước mắt nên hắn chợt nhớ đến ta không.
Có lẽ hắn cảm thấy tình cảnh hiện tại của ta chưa đủ khiến hắn hả giận nên muốn hành hạ ta thêm chút nữa.
Ba năm trước, ta bị lưu đày đến làng chài nhỏ này.
Ba năm sau, liệu ta có phải đi đến một nơi còn xa xôi hơn không?
Người bên cạnh bệ hạ đích thân đến, bất kể thế nào, ta đều phải tích cực hợp tác.
Một tiểu binh trẻ tuổi lên tiếng: “Thống lĩnh, chúng ta dứt khoát mời cô nương này về là được, không phải sao?”
Chữ “mời” này xem chừng đầy mùi ép buộc.
Viên thống lĩnh nhíu mày càng sâu: “Kiều cô nương không phải người mà ngươi có thể đắc tội!”
Tiểu binh trẻ tuổi ngượng ngùng lùi về sau một bước, không dám nói tiếp.
“Kiều cô nương, bệ hạ đã căn dặn, nếu ngươi không muốn cùng bọn ta trở về, bọn ta không được phép ép buộc. Nếu đã như vậy, hôm khác ta lại đến bái phỏng.”
Đám người đến đột ngột, đi cũng vội vàng.
Trước ánh mắt tò mò của thôn dân, thôn trưởng bước đến, quan tâm hỏi: “Kiều nương, những người đó là ai vậy?”
“Tới từ Kinh Thành. Cụ thể là ai, ta cũng không rõ lắm.”
Thôn trưởng và dân làng chỉ biết ta bị người khác an bài đến làng chài nhỏ này định cư, chứ không rõ ta có lai lịch ra sao, xuất thân từ nơi nào. Nhóm người kia tràn đầy khí chất phú quý, vừa nhìn đã biết không phải người tầm thường.
Thôn trưởng lại hỏi: “Vậy sao bọn họ lại tới tìm ngươi?”
Ta nói thật: “Chủ nhân của bọn họ sắp chết, muốn ta đi thăm một lát.”
“Chủ nhân của họ… là gì của ngươi?”
“Chẳng là gì cả.” Ta ngồi xuống ghế đẩu, tiếp tục cầm dao mổ cá, vừa làm sạch ruột cá vừa nói: “Trước đây ta và hắn từng có hôn ước. Đến ngày thành thân, hắn lại muốn từ hôn. Sau đó… ta đến nơi này.”
Thôn trưởng hồi lâu không nói lời nào, ta ngẩng đầu lên thì thấy vẻ mặt bị chấn động mạnh của ông.
Cũng phải.
Thế gian này hà khắc với phụ nữ, người bị từ hôn nhất định xấu hổ không dám nói ra. Ta lại thản nhiên kể liền một mạch, chẳng trách thôn trưởng cảm thấy ta lạc loài.
Thôn trưởng cũng không phải người thích huyên thuyên, sau khi bình tĩnh lại chỉ dặn dò ta chú ý an toàn rồi không hỏi gì thêm mà rời đi. Thôn dân đang túm tụm ngoài sân cũng tản ra.
Bọn họ mặc dù cũng sẽ tò mò, hóng hớt nhưng lại không giống tầng lớp sống trong trạch viện kia, chỉ cần bắt được sai lầm của ngươi, sẽ hận không thể phóng đại nó đến vô hạn.
Sự xuất hiện của đám binh lính kia chẳng ảnh hưởng gì đến sinh hoạt của ta. Ta vẫn sống những ngày bắt cá, phơi khô. Đôi khi rảnh rỗi, bọn trẻ trong thôn sẽ chạy đến chỗ ta học chữ.
Làng chài này thật sự quá hẻo lánh, cả tiên sinh dạy học cũng không có nên bọn trẻ trưởng thành đều sẽ theo nghiệp cha ông, ra biển đánh cá kiếm sống.
Cũng nhờ việc có thể dạy bọn trẻ biết chữ mà lúc mới đến đây, ta nhận được không ít trợ giúp từ dân làng.
Ta ngồi trên một tảng đá, dùng nhánh cây tùy tiện nhặt được, vạch trên mặt cát ướt viết ra một chữ rồi cười hỏi mấy đứa trẻ đang vây quanh mình: “Còn nhớ rõ chữ này không?”
“Nhớ!”
“Ta cũng nhớ!”
“Là chữ Tin!”
“Tin trong tin tưởng!”
Bọn trẻ tranh nhau nói làm ta cảm thấy có chút vui mừng. Nhóm trẻ này có lớn có nhỏ, có nam có nữ. Có lẽ học được hai, ba chữ cũng không thể thay đổi vận mệnh của chúng, nhưng ít ra có thể cho chúng một phần cơ hội nhỏ bé.
Đứa bé nhạy bén nhất trong nhóm đột nhiên kéo tay ta, chỉ về một hướng khác và nói: “Kiều tỷ tỷ, đại ca ca đằng kia nhìn tỷ lâu lắm rồi.”
Ta nhìn theo hướng đứa bé chỉ. Một người đàn ông mặc áo bào xanh chẳng biết đã một mình đứng đó từ bao giờ.
Gió biển thổi tung tay áo hắn, làm nổi rõ thân hình gầy gò. Trong khoảnh khắc, có cảm giác hắn như một ảo ảnh chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể vỡ vụn rồi tan biến.
Thấy ta nhìn sang, gương mặt tái nhợt của hắn lộ ra một nụ cười, vẫn ôn nhuận như ngọc, hệt lần đầu gặp gỡ. Chỉ có ta mới hình dung về hắn như thế mà thôi.
“Đại ca ca kia thật là đẹp.”
“Trước kia chưa từng nhìn thấy hắn nha.”
“Kiều tỷ tỷ, tỷ quen biết hắn sao?”
┊ ┊ ┊ ┊
┊ ┊ ┊ ★
┊ ┊ ☆
┊ ★
☆
Trí tò mò của bọn nhỏ bị khơi dậy, ta lấy lại tinh thần, đặt nhánh cây trên tay xuống: “Hôm nay học đến đây thôi. Ngày mai tỷ sẽ dạy thêm chữ mới.”
Vài đứa bé tuổi còn nhỏ muốn tiếp tục dò hỏi, mấy đứa lớn hơn đã hiểu chuyện, nghe ta nói vậy liền nhanh chóng kéo đệ đệ, muội muội của mình đi.
Ta lười bước qua, hắn đành đi tới.
Trong trí nhớ của ta, hắn vẫn luôn là một người điềm tĩnh, nho nhã, mỗi một bước đều không nhanh không chậm.
Không biết có phải ảo giác của ta hay không, mà hiện tại bước đi của hắn có chút gấp gáp.
Đã ba năm trôi qua, ta có thể từ một tiểu thư khuê các trở thành phụ nữ làng chài thì hắn có chút thay đổi cũng là lẽ tự nhiên.
Hắn đi thẳng đến trước mặt ta, ánh nắng làm dáng hình của hắn đổ bóng lên ta. Khóe môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt, hắn khẽ gọi: “Nhiễm Nhiễm.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT