“Cô tới đây làm gì?” Vừa nãy ra chơi hắn qua tìm Tiêu Yên thì thấy Vi Nhã đang đứng ở ngoài cửa sổ, ánh mắt nhìn Tiêu Yên chằm chằm. Hắn sợ Vi Nhã làm hại Tiêu Yên. Sức lực cánh tay của hắn trở nên mạnh hơn. Vi Nhã nhìn bàn tay đang nắm của hắn: “An thiếu, xin tự trọng, làm thế này không hay đâu”. An Dĩ Mặc lập tức bỏ tay ra, sắc mặt vẫn âm trầm: “Cô tới đây làm gì?”
Vi Nhã làm như không để ý: “Tôi ở đây thì liên quan gì tới cậu?”
Cái thái độ này là gì?
Ồn ào một lúc liền hết giờ ra chơi, Vi Nhã lại trải qua ba tiết học. Đến buổi trưa, Vi Nhã và Minh Ngọc tới nhà ăn liền gặp Tiêu Yên. Cô liền chọn bừa mấy món, nhưng tới hàng hoa quả, cô lại gắp rất nhiều.
Lúc đi về phía bàn ăn, không may đâm vào Tiêu Yên, đĩa cơm của cô ta hất thẳng vào Vi Nhã. Tiêu Yên liền cuống quýt xin lỗi rồi lấy giấy ăn lau cho cô, nhưng càng lau càng lem.
“Đừng lau nữa” Thật khó chịu!
An Dĩ Mặc từ bên ngoài đi vào, thấy Tiêu Yên đang cầm giấy ăn lau cho Vi Nhã, mặt liền xám ngoét: “Không có tôi ở đây là cô lại giở trò bắt nạt Tiêu Yên, cô muốn tôi chú ý cô đến vậy sao?”
Minh Ngọc đứng cạnh, không chịu nổi liền lớn tiếng: “Cậu mù à? Là cô ta đâm vào chúng tôi”
“Chỉ là đổ thức ăn lên người thôi, có cần thiết phải bắt Tiêu Yên lau như vậy không?”
Tên An Dĩ Mặc này, cô muốn chém chết hắn.
Để bổn công chúa hất khay cơm vào người ngươi xem, ngươi còn nói vậy được không?
Đợi hai người nói cho đã, Vi Nhã mới nhẹ nhàng mở miệng: “Tiêu Yên, cậu nói xem”
Tiêu Yên nắm chặt tờ giấy ăn: “Là tớ đâm vào Vi Nhã”
Vi Nhã trào phúng nhìn về phía An Dĩ Mặc: “Đến Tiêu Yên cũng nói vậy rồi, An thiếu cần gì phải chuyện bé xé to?”
Chuyện bé xé to, Từ Vi Nhã, vị hôn thê của hắn ngày càng biết cách dùng từ.
“Tiêu Yên, cậu nói xem, bộ đồng phục này đáng giá bao nhiêu tiền?”
Thấy Vi Nhã bắt đầu quá đáng, An Dĩ Mặc liền chắn trước Tiêu Yên: “Vi Nhã, cô muốn làm gì?”
Vi Nhã chỉ vào chiếc áo trắng loang màu: “Đền đi!”
An Dĩ Mặc cau mày cảnh cáo: “Đừng có quá phận!”
Vi Nhã cười nhếch miệng: “Vậy thì cậu trả thay cậu ta” Chẳng phải hắn là cậu ấm nhiều tiền nhất trường sao?
“Được” Hắn đồng ý.
Vi Nhã liền rút điện thoại ra nhắn cho hắn một cái tin: “Đây là số tài khoản của tôi”.
[Vi Nhã, cô cần gì phải làm vậy?] Quỷ vương thắc mắc. Cô cũng đâu có thiếu tiền?
“Ông cứ đợi mà xem đi”
Sau khi nhận được tiền, Vi Nhã bảo Minh Ngọc ăn trước, cô liền trở về thay một bộ đồng phục khác. Đi qua khu vực sân sau của trường, liền thấy một đám nam sinh đang chặn Cố Đình.
“Nghe nói mày là cao thủ cờ vây? Lại là học sinh giỏi toàn diện?” Tên cầm đầu ngả ngớn nói.
Cố Đình vẫn ôm sách đứng đó, tóc mái dài cùng cặp kính che mất đôi mắt của hắn.
Tên cầm đầu nhìn xuống hai tay đang ôm sách của Cố Đình, ánh mát hiện lên tia giảo hoạt: “Đôi tay này đã hạ gục biết bao đấu thủ cờ vây rồi! Tao thật muốn có nó. Mấy đứa đâu? Lên!”
“Đáng tiếc hôm nay là ngày tàn của mày rồi” Một tên cầm gậy bước tới, định vụt vào người Cố Đình, nhưng thoáng chốc cánh tay không cử động được.
Vi Nhã cầm lấy cổ tay hắn, bóp mạnh. Những người xung quanh tựa hồ nghe thấy tiếng răng rắc. Tên cầm gậy vùng vẫy: “Thả tao ra!”
Vi Nhã liền thả hắn xuống. Tên cầm gậy thở hồng hộc.
Suýt chút nữa là gãy cổ rồi.
“Bạn học Từ, sao cậu lại ở đây?” Tên cầm đầu xun xoe.
Từ Vi Nhã, đại tiểu thư của nhà họ Từ sở hữu doanh nghiệp trang sức đá quý lớn nhất nước, ai dám chọc vào?
“Bổn tiểu thư mà không tới đây thì chắc đã có người bị bắt nạt rồi nhỉ?”
Tên cầm đầu cười đon đả: “Đâu có? Vừa nãy chỉ là chào hỏi gặp mặt thôi! Đúng không?”
Mấy tên đằng sau gật đầu lia lịa.
“Chào hỏi làm quen bạn mới là tốt, Cố Đình là bạn của tôi, mong mọi người sau này chiếu cố cậu ấy một chút”
Tên cầm đầu gãi đầu gãi tai: “Ha ha! Đó là đương nhiên! Đương nhiên!”
Chờ mấy tên thành phần bất hảo đi hết, Cố Đình mới đi tới trước mặt cô: “Vừa nãy, cảm ơn” Hắn không nghĩ một cô gái lại đứng ra bảo vệ hắn. Trên người cô toát ra một loại khí chất kiêu ngạo chỉ có ở nhà giàu.
Hắn không nên tiếp xúc với cô thì hơn.
Nhưng Vi Nhã không định tha cho hắn: “Cảm ơn suông như vậy sao?”
Hắn biết mà!
Cố Đình hơi khẩn trương.
“Vậy…”
Vi Nhã lấy ra một chiếc khăn tay, lau nhẹ phần máu chảy ở cổ hắn: “Lấy thân báo đáp”
Nhà giàu nào cũng chơi như vậy sao?
Vi Nhã làm như không có chuyện gì xảy ra, cô móc ra một tờ tiền: “Tôi đói rồi, mua cơm cho tôi đi”
Cố Đình nghi hoặc: “Sao cậu không tự đi mua?”
Vi Nhã híp mắt: “Bây giờ cậu là người của tôi, đi mua cơm cho tôi là đương nhiên”
Nét mặt Cố Đình đanh lại. Hắn là người của cô từ lúc nào?
“Mua xong đem tới lớp số 1” Vi Nhã phất tay rời khỏi.
Lớp số 1 gồm 10 người giàu nhất trường.
Cố Đình mua cơm xong liền mang tới lớp số 1. Không biết có hợp khẩu vị cô không, dù sao hắn với cô tầng lớp cách biệt như vậy.
“Đợi đã…” Cố Đình thấy một nam sinh chuẩn bị bước vào liền hỏi: “Tôi muốn gặp…” Hắn không biết cô tên gì, cuối cùng đành miêu tả: “Một bạn nữ học ở đây, bạn ấy buộc tóc đuôi gà, da rất trắng”
Thật trùng hợp, nam sinh ấy là An Dĩ Mặc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT