Tử Linh San giống như bắt trúng băn khoăn này của Tử Quân: “Sư phụ, ma tộc xưa nay xảo trá, làm sao biết được bọn họ ngoài mặt thì nói sẽ không đánh nữa, lại âm thầm lén lút đánh tới tu tiên giới thì sao?”

Ba vị sư huynh nhíu mày nhìn Tử Linh San.

Từ khi Đạo Hoan rời khỏi, nàng ta giống như muốn xóa sạch giấu vết của Đạo Hoan khỏi đây vậy. Nhưng bọn họ có cách nào được, Đạo Mạt là đệ tử chân truyền của sư phụ, lại là kì tài nghìn năm có một.

Phía sau liền hưởng ứng: “Đúng vậy!”

Vi Nhã cười lạnh.

Nữ chủ đây là hắc hóa rồi sao?

Không có nữ phụ cô đứng sau làm nền, nữ chủ làm sao có thể tỏa sáng? Không có nữ phụ cô làm đòn bẩy, nữ chủ làm sao có thể tiến tới nam chủ đây?

Hơn nữa Vi Nhã cô đây đang đóng vai bạch liên hoa mệnh khổ.

Hệ thống dùng hết sức để tiếp năng lượng cho cô.

[Cô có thể thu lại quả cầu đen sì đó lại không?] Mệt chết bổn hệ thống rồi.

Dạ Huyền mặc một thân áo choàng đen, cưỡi trên lưng Hắc Khuyển.

Nhã Nhi của hắn sao vậy chứ?

Hồi Quyết tướng quân biến ra một kích tấn công hắn. Dạ Huyền liền tránh được.

“Hồi Quyết tướng quân, ngươi làm gì vậy?”

Hồi Quyết tướng quân kéo khóe miệng, cười sảng: “Ma quân à ma quân, ngươi dám giấu ta chuyện tu tiên giới từng cứu sống nữ nhi của ta sao? Ngươi lợi dụng con bé để uy hiếp bổn tướng chưa đủ, lại còn giấu ta chuyện này. Dạ Huyền, ngươi muốn đánh chiếm tu tiên giới đến vậy sao?”

Dạ Huyền không để ý tới ông, thúc Hắc Khuyển phóng tới chỗ Vi Nhã.

“Ngươi còn muốn động tới nữ nhi của bổn tướng, nằm mơ” Hồi Quyết tướng quân liền dùng kích chặn trước Dạ Huyền. Dạ Huyền liền bị đánh văng ra xa.

Đệ nhất tướng quân ma giới không phải chỉ là danh hão.

Ông trừng mắt nhìn đám tu tiên giới: “Xin lỗi đã làm phiền, ma tộc và tu tiên giới tạm thời đình chiến”

Sắc mặt của ông quá mức đáng sợ.

Tử Quân liền biết không nên dây vào, nếu không cá chết lưới rách, liền bảo bọn họ rời đi. Tuy đám môn phái tu tiên hậm hực, nhưng Hồi Quyết tướng quân ông ta có vẻ giống như nếu nữ nhi chết, sẽ cho cả thiên hạ bồi táng vậy.

Dạ Huyền cũng ở đây, Tử Quân cũng không có ý định tham chiến.

“Đình chiến là đình chiến thế nào?” Bao nhiêu năm nay hắn vất vả gây dựng quân đội, bày binh bố trận, vậy mà chỉ một câu “đình chiến” của Hồi Quyết tướng quân mà tất cả đều trở thành công cốc sao?

Hắn nghiêm mặt: “Hồi Quyết tướng quân, khanh đừng quên bổn quân là ma quân ma giới. Khanh không dẫn quân, bổn quân dẫn. Người đâu, tướng quân đã mệt nhọc, không thể xuất trận. Bổn quân, thay ông ấy đánh trận đầu”

“Ai dám?” Hồi Quyết tướng quân hướng cây thương ra phía trước, uy hiếp xung quanh.

“Dạ Huyền, có vẻ như ta đã chiều chuộng ngươi quá rồi!” Vi Nhã ở đằng xa lên tiếng.

Dạ Huyền hơi chột dạ.

“Vậy thì cùng chết ở đây đi!” Vi Nhã liền thi pháp làm nổ ma cầu.

Hồi Quyết tướng quân liền ngăn lại.

“Con điên rồi sao?” Bao nhiêu tướng sĩ ở đây, bảo chết là chết sao?

Vi Nhã cười: “Cha, chẳng phải cha cũng tham gia sao? Cha nói là vì con, tại sao cha lại không vì các tướng sĩ đằng sau cha? Bây giờ người lại nói vì bọn họ. Con để bọn họ chết dưới ma cầu chẳng phải tốt hơn là bị quân địch giết chết sao?”

Suy nghĩ gì vậy?

Thật đáng sợ.

Vi Nhã nói tiếp: “Thà đau một lần, còn hơn đau dai dẳng, chẳng phải vậy sao?”

Cuộc chiến này, chẳng có ý nghĩa gì hết.

Nói đúng hơn chẳng qua là tham vọng sinh ra chiến tranh mà thôi.

Ma giới cũng vậy, tu tiên giới cũng vậy.

Ma giới tham vọng đánh chiếm tu tiên giới.

Còn tu tiên giới chẳng phải cũng vậy sao?

Năm đó ma giới ngoài mặt nói là bảo vệ ma tộc, nhưng cuối cùng vẫn thâu tóm quỷ giới đó thôi!

Vi Nhã liền thi pháp nổ ma cầu một lần nữa.

“Nhã Nhi!” Dạ Huyền hét lên “Dừng lại, nghe ta, thu ma cầu lại. Ta sẽ dừng chiến”

Vi Nhã liền nhìn sang Tử Quân: “Sư phụ?”

Dạ Huyền đã dừng chiến, hắn không có lý do gì để tiếp tục. Nếu có, thì cũng chỉ là hao tổn binh lực mà thôi.

Vi Nhã thấy hai quân đều rút, liền thu ma cầu lại. Tuy gọi là thu lại nhưng ma lực sẽ không trở lại vào cơ thể, mà bị phát tán ra ngoài. Vi Nhã liền ngã xuống, ho ra một búng máu. Vũ Tiệp liền chạy lại, cuống quýt lấy khăn lau máu ở khóe miệng cho cô: “Tiểu thư, cô không sao chứ?”

“Không sao!” Nói xong câu đó, cô liền gục xuống.

“Nhã Nhi!” Dạ Huyền liền chạy tới, nhưng bị Hồi Quyết tướng quân ngăn cản.

Hắn liền dùng ma lực đánh với Hồi Quyết tướng quân: “Tránh ra!”

Cánh tay Hồi Quyết tướng quân vững như bàn thạch: “Ngươi còn muốn lợi dụng nữ nhi của bổn tướng tới bao giờ”

Dạ Huyền híp mắt: “Đừng quên ta là người đứng đầu ma giới”

“Người đứng đầu ma giới sao?” Ông bật cười. Lần đầu tiên ông cười như vậy.

“Ngươi và Nhã Nhi chỉ là nghiệt duyên mà thôi” Hồi Quyết tướng quân liền đưa Vi Nhã đi, để lại Dạ Huyền đứng chết chân ở đó.

Nghiệt duyên sao?

Hắn từ trước tới nay không tin vào số mệnh, nhưng tới giờ hắn lại bị lung lay. Ánh sáng của hắn đang dần vụt mất. Không phải là thứ ánh sáng hư ảo trên tiên giới kia, mà là ánh sáng từ trong tim hắn.

- -------------------------------

Ba năm sau

Được đệ nhất tướng quân truyền ma lực mỗi ngày, Vi Nhã sắc mặt lại hồng hào trở lại, có điều cô vẫn chưa tỉnh lại.

Tu tiên giới và ma giới từ sau hôm đó, liền nước sông không phạm nước giếng. Mọi việc giống như chưa từng xảy ra vậy.

Tử Quân vẫn là một thượng tiên cao cao tại thượng đứng đầu Đạo Linh Sơn.

Tử Linh San sau khi bị phế tay, không thể tập trung tu luyện, chân khí cuồng loạn, nội lực cũng giảm đi rất nhiều, nhiều lần còn suýt tẩu hỏa nhập ma. Tử Quân nhìn thấy học trò như vậy, cũng chỉ có thể khuyên răn rằng tu tiên phải như các sư huynh và sư tỷ, tĩnh tâm, thì chân khí mới không loạn. Nhưng chỉ cần hắn nhắc tới sư tỷ, Tử Linh San càng không thể tập trung nổi. Từ kì tài nghìn năm có một, Tử Linh San lại trở về làm phế vật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play